Chương 149: Anh lấy cái gì để nuôi cô ấy?


Phó Thời Lẫm quay đầu lại, nói với hai người đang bám vào cạnh tường hóng chuyện:
Rót hai cốc nước vào đây.



Vâng.
M8ạnh Viễn đáp.

Chu Tiến nhìn cửa phòng làm việc đóng lại, hỏi nhỏ:
Mạnh này, cậu nghĩ liệu hai người họ có đánh nhau k3hông? Nếu có thì tôi cá là đội trưởng Phó thắng chắc.

Điện thoại của Cố Chiêu chợt báo có tin nhắn đến, phá vỡ sự im lặng đó. Anh ta cầm điện thoại lên, thấy thư ký báo tối nay anh ta có một cuộc họp.
Anh ta cất điện thoại đi, lại ngẩng đầu lên, giọng nói điềm tĩnh:
Tiền lương hiện tại của anh không nuôi nổi em gái tôi.

Sắc mặt Phó Thời Lẫm không thay đổi:
Làm sao anh biết tôi không nuôi nổi cô ấy?


Nếu cô ấy làm nghề khác, tôi sẽ không đến tìm anh. Nhưng cô ấy ở trong giới showbiz, là nơi phải dùng tiền mà đập, lương tháng của anh được bao nhiêu? Anh lấy cái gì để nuôi cô ấy?

Lúc này Mạnh Viễn mang nước vào, vừa khéo làm ngắt quãng cuộc nói chuyện của hai người. Bầu không khí trong phòng quả có hơi sai sai thật.
Mạnh Viễn cắn răng đặt nước xuống rồi mới quay đầu chạy ra ngoài.

Thế nào? Anh còn chê ít à, vậy anh ra giá đi!

Một mình Chu Tiến đứng diễn hai vai, nói cũng nhập tâm ra gì lắm.
Mạnh Viễn cạn lời. Đồ thần kinh này nữa!
Mạnh Viễn đẩy cậu ta một cái:
Xùy, xùy, xùy, nói lung tung cái9 gì đấy, lúc nào cũng hóng hớt còn không sợ làm to chuyện nữa.


Tôi nói lung tung cái gì, tôi đang lo cho đội trưởng 6Phó mà. Cậu nghĩ, tay giám đốc Cố này đến tìm đội trưởng Phó của chúng ta làm gì? Chắc chắn lại cái kiểu: Đồ cảnh sát nghèo rớ5t mùng tơi kia, anh không xứng với em gái tôi, biết điều thì tự tránh ra, đây là tờ séc mười triệu.


Tôi không yêu cô ấy vì tiền.


Ấy cậu đừng đi chứ, tôi đã nói xong đâu!

Không khí trong phòng làm việc đang căng thẳng đến mức hơi vi diệu.
Khí thế hùng dũng của hai người đàn ông đập vào nhau, không ai chịu lên tiếng trước.
Từ đầu tới cuối không thấy Phó Thời Lẫm trả lời, Cố Chiêu biết chắc chắn anh không trả lời được. Đây vốn là một câu hỏi rất thực tế.

Cái mà hiện giờ họ gọi là thích, là yêu đó chẳng qua chỉ là một thoáng phù hoa mà thôi. Sau này thời gian dài rồi, trước tiền bạc và quyền lực, chúng đều không đáng để nhắc đến nữa.

Cố Chiêu đứng dậy, chỉnh lại tay áo:
Tôi không uống nước đâu, hi vọng anh có thể hiểu được rằng, tôi chỉ muốn tốt cho em tôi thôi.


Khi anh ta định rời đi thì giọng nói lạnh băng của Phó Thời Lẫm cất lên:
Lý do anh bảo tôi rời xa cô ấy thật sự chỉ là vì tôi không nuôi nổi cô ấy à?


Cố Chiêu hơi khựng lại, sắc mặt nhanh chóng sa sầm xuống, bàn tay đặt bên mình lẳng lặng siết chặt.

Phó Thời Lẫm nói:
Hôm nay tôi vào đây gặp anh, chỉ vì anh là người thân duy nhất trong lòng Giản Thù. Nhưng chuyện giữa tôi và cô ấy không liên quan gì đến anh cả.



Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.