Chương 153: Giờ đây, cô muốn có anh


Lại cực kỳ kích thích nữa.

Dù Giản Thù mang giày cao gót, nhưng vẫn thấp hơn Phó Thời Lẫm một khoảng. Cô ngẩng đầu, ngậm y8ết hầu của anh, đưa lưỡi ra liếm nhè nhẹ.
Giản Thù suy nghĩ một lúc, lấy từ trong giỏ xách ra một sợi dây buộc tóc, buộc lên cổ tay anh:
Đeo cái này vào, những nữ cảnh sát đó sẽ biết anh có bạn gái rồi, sẽ không bắt chuyện với anh nữa.

Vốn dĩ cô muốn để lại dấu son môi trên cổ áo anh cho rõ ràng hơn, nhưng lại nhớ ra anh đang mặc đồng phục cảnh sát, nếu để dính dấu son thì nhìn có vẻ không nghiêm túc, cũng không tốt lắm.
Phó Thời Lẫm vừa đến cửa, Mạnh Viễn đã đưa điện thoại cho anh, nói với vẻ thần bí:
Đội trưởng Phó, em nghe nói…


Tiểu Phó à, ở đây có chỗ này, mau qua đây đi.


Ừm…
Giản Thù đưa điện thoại cho Phó Thời Lẫm,
Tìm anh đấy.

Phó Thời Lẫm đón lấy, nói vào trong điện thoại:
Tôi lập tức đến ngay.
Anh trả điện thoại cho Giản Thù, cúi đầu hỏi cô,
Trong đồn còn tiệc liên hoan, em đi không?

Giản Thù không nhìn thấy rõ6 vẻ mặt anh, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực ấy. Cảm xúc trong lòng cô rất hỗn loạn, tim đập thình thịch như muốn lao5 ra khỏi lồng ngực.
Từ lúc vừa nhìn thấy tấm ảnh chụp bóng lưng mơ hồ mặc đồng phục cảnh sát của Phó Thời Lẫm, cô cảm thấy mình đã chìm đắm rồi. Nhất là khi anh lên sân khấu nhận giải, trong khoảnh khắc đó, cô không còn nhìn thấy ai khác nữa, trong mắt chỉ có anh.
Trong đôi mắt đen láy của Phó Thời Lẫm thấp thoáng ý cười, anh đưa chìa khóa xe và phần thưởng, giấy khen trong tay cho Giản Thù, cúi đầu hôn lên trán cô:
Ngoan, vào trong xe đợi anh nhé.


Giản Thù nhắm mắt lại, định hôn lên môi anh…
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, phá vỡ bầu không khí giữa họ. Cô lấy ra xem, là Mạnh Viễn gọi đến.
Nụ cười của lãnh đạo càng rạng rỡ hơn:
Tiểu Phó quả nhiên là hy vọng tương lai của đội cảnh sát hình sự chúng ta, nhưng mà bình thường bận rộn, cũng không thể làm lỡ chuyện lớn cả đời được. Tôi có đứa cháu gái, năm nay hai mươi sáu tuổi, trông rất xinh đẹp, tôi tìm người coi số cho hai đứa rồi, rất xứng đôi.

Phó Thời Lẫm cạn lời.
Giản Thù xấu hổ khẽ ho một tiếng, bắt máy:
A lô?


Đội trưởng Phó có ở cạnh cô không?

Phó Thời Lẫm khẽ vỗ vai Mạnh Viễn:
Có gì đợi lát nữa rồi nói.

Mạnh Viễn nhìn bóng lưng của anh, rùng mình một cái. Cậu ta còn không kịp nhắc nhở, đội trưởng Phó rơi vào hang cọp mất rồi.
Diệp Thường Lâm chống cằm, tình trạng thế này mỗi năm đều tái diễn một lần.
Mấy năm trước, đều là ông đứng ra chặn lại, nhưng vừa nãy trước khi Phó Thời Lẫm đến, lãnh đạo đã nói trước rồi, bảo ông không được lên tiếng, mọi chuyện phải xem ý của Phó Thời Lẫm.
Mạnh Viễn còn chưa nói hết lời, lãnh đạo ngồi ở bàn sát cửa đã lên tiếng rồi.
Diệp Thường Lâm cũng ngồi ở bàn đó.
Phó Thời Lẫm cứng người, hô hấp trở nên nặng nề, đôi chân dài ép đến gần, đè cô3 vào bức tường phía sau.
Trong màn đêm tĩnh mịch, anh cúi đầu nhìn cô chăm chú. Hơi thở nam tính mạnh mẽ bao trùm cả con 9người cô, trong không khí đều là mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, mát lạnh rất dễ chịu.
Giản Thù bĩu môi, vân vê một lọn tóc, như trêu đùa quấn lên cúc áo của anh:
Có nhiều nữ cảnh sát và người nhà của nam cảnh sát như vậy đang đợi anh, em đi liệu có ổn không?

Phó Thời Lẫm bật cười:
Tiệc liên hoan này không có người nhà tham gia.

Phó Thời Lẫm ngồi xuống, liền nhìn thấy đôi mắt của Diệp Thường Lâm khẽ nheo lại.
Một giây sau đó, vị lãnh đạo gọi anh ngồi xuống mỉm cười rót cho anh một ly rượu:
Tiểu Phó, nào, hai chúng ta uống một ly.

Diệp Thường Lâm vẫn chưa kịp nói Phó Thời Lẫm không uống rượu đã thấy anh cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn.
Hôm nay thằng nhóc này bị gì thế nhỉ?
Đó là niềm vinh dự và ánh hào quang chỉ thuộc về anh.
Giờ đây, cô muốn có anh, muốn hơn bao giờ hết.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.