Chương 152: Em thích ngắm nhìn dáng vẻ mặc đồng phục cảnh sát của anh


Phó Thời Lẫm nhận giải xong, ánh mắt chợt dừng lại chỗ Giản Thù, rồi nhanh chóng dời mắt, bước xuống sân khấu.

Trong m8ột giây mà anh nhìn qua, không biết xuất phát từ tâm lý gì, tự dưng Giản Thù lại vội vàng cúi đầu xuống, giống như tâm sự của3 mình bị anh nhìn thấu vậy, trong lòng hơi hơi xấu hổ.

Đương nhiên, bạn trai bị người ta tỏ tình trước mặt đám đông mà em có thể không khóc được sao?

Phó Thời Lẫm cong môi cười, một tay ôm lấy gương mặt của cô, nói:
Đau lòng vậy ư? Để anh xem nào.

Nhưng rõ ràng đội trưởng Trương không có ý để anh đi:
Tôi nói cậu này, cả năm nay từ đầu năm đến cuối năm, lúc nào cũng có nhiệm vụ, cơ hội gặp mặt cũng ít, hiếm khi có cơ hội như hôm nay, trò chuyện vài câu đi mà.

Anh ta vừa nói vừa nhìn về phía sau, sao con bé Tư Tư còn chưa đến thế nhỉ.
Bước chân anh khựng lại, quay người gật đầu nói:
Đội trưởng Trương.

Đội trưởng Trương tươi cười rạng rỡ:
Đội trưởng Phó, chúc mừng cậu lại giành được khen thưởng. Đội các cậu năm nào cũng giành thưởng hết, làm đội chúng tôi thua xa.

Tư Tư đỏ mặt gật đầu:
Đội… đội trưởng Phó, chào anh ạ, rất vui được gặp anh.

Vừa dứt lời, cô ấy vội vàng đưa món đồ trong tay ra,
Đây là quà em tặng anh.

Giản Thù chu môi, giọng nói có chút ấm ức:
Em gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại mà anh không nghe máy, cuối cùng là nhờ Mạnh Viễn nói với em, đồn cảnh sát của các anh có hoạt động tổng kết, người nhà có thể tham gia nên gọi em đến đấy.


Xin lỗi, hôm nay anh bận quá, anh tưởng chương trình của em vẫn chưa kết thúc, sợ làm phiền em.

Họ lại tán gẫu thêm vài câu, nói đến nỗi bản thân anh ta cũng cảm thấy quá gượng gạo.
Phó Thời Lẫm cúi đầu nhìn đồng hồ ở cổ tay, đang định mở miệng lần nữa thì đội trưởng Trương đã kéo một cô gái đến, nhiệt tình giới thiệu với anh:
Đội trưởng Phó, đây là em gái của vợ tôi, tên là Tư Tư. Tư Tư à, đây là đội trưởng Phó, người mà anh thường nhắc với em ấy. Thế nào, người thật đẹp trai hơn hẳn trên ảnh chứ hả?

Phó Thời Lẫm nói:
Đội trưởng Trương, tôi còn có việc, hôm khác chúng ta nói chuyện sau.

Vừa nãy hình như anh nhìn thấy Giản Thù.
Phó Thời Lẫm nhìn chiếc hộp màu hồng cô ấy đưa ra trước mặt mình, mày hơi chau lại:
Xin lỗi…

Đội trưởng Trương ngắt lời anh:
Đừng vội từ chối mà, cậu cứ mở ra xem bên trong là gì đã, lỡ như hợp ý cậu thì sao. Thật sự không được… thì kết bạn Wechat đi, từ từ trò chuyện, có thêm một người bạn cũng không phải chuyện xấu, đúng không nào?

Vào khoảnh khắc anh cúi đầu xuống, Giản Thù áp sát đến, khẽ hôn lên môi anh:
Thuốc đặc trị siêu hiệu quả, bây giờ hết rồi.

Bên ngoài hội trường cũng có người qua kẻ lại. Phó Thời Lẫm ôm eo cô, dẫn cô vào một góc, giọng nói trầm thấp:
Sao tự dưng em lại đến đây thế?

Cũng không biết là ai bắt đầu đùa giỡn trước, vỗ tay hét ầm lên:
Đồng ý đi, đồng ý đi!

Chẳng mấy chốc khắp hội trường đều là âm thanh này.
Nói xong, anh đi xuyên qua đám đông rời khỏi hội trường.
Tiếng cười đùa và tiếng vỗ tay bỗng chốc im bặt. Tư Tư giậm chân, nhét món quà vào lòng anh rể, vừa nhục nhã vừa xấu hổ chạy thẳng ra ngoài.
Lúc Phó Thời Lẫm đi ra, cô đang lau nước mắt do bị gió thổi ứa ra.
Anh đứng trước mặt cô, giúp cô chắn từng cơn gió lạnh sau lưng, giọng nói mang theo ý cười:
Khóc rồi à?

Đội trưởng Trương sờ gáy:
Đưa cái này cho mình làm gì?

Vợ anh ta đứng phía sau vỗ mạnh một phát vào lưng:
Anh làm sao thế hả, chẳng phải em đã bảo anh hỏi rõ xem cậu ấy có bạn gái chưa sao, bây giờ thì hay rồi, để Tư Tư mất mặt trước bao nhiêu người thế này.

Khóe môi anh khẽ cong lên, dời mắt.
Lão Trương thấy thế, tưởng anh đồng ý rồi, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phó Thời Lẫm vang lên:
Quà thì tôi không nhận đâu, bạn gái tôi sẽ không vui. Tấm lòng thì tôi nhận rồi, cảm ơn.


Anh nào có biết đâu, hai tháng trước anh sang đội của họ nghe ngóng tin tức, mọi người đều nói là chưa có, ai biết được nhanh như vậy đã…


Về nhà em tính sổ với anh sau!

Giản Thù suy nghĩ một lúc rồi lén lút theo sau. Cô muốn xem đ5ội trưởng Phó làm thế nào để từ chối đóa hoa đào này.
Phó Thời Lẫm cầm lấy giải thưởng và giấy khen, đang định rời khỏi đây thì đội trưởng của đội cảnh sát số 2 gọi anh.

Bên ngoài hội trường, Giản Thù đứng bên tường, đôi chân lạnh buốt đang run cầm cập, nhưng vẫn giữ đúng chuẩn mực của một nữ nghệ sĩ, từ đầu đến cuối gương mặt luôn mang theo nụ cười.
Phó Thời Lẫm vẫn đứng yên ở đó, không nhúc nhích.
Bị nhiều người nhìn như vậy, nhưng đương sự không có phản ứng gì. Có lẽ đội trưởng Trương cũng cảm thấy hơi xấu hổ, bèn vỗ vai Phó Thời Lẫm:
Thế này đi, cậu nể mặt anh, nhận quà đi có được không? Cho dù thích hay không cũng là một chút tấm lòng của con bé mà.

Lúc buổi lễ chúc mừng kết thúc, Giản Thù vừa định rời khỏi thì9 nhìn thấy Tư Tư ngồi phía trước đang ôm một món quà, đỏ mặt đi về phía đội trưởng Phó.
Người phụ nữ phía sau cổ vũ: 6
Cố lên nhé Tư Tư! Tin tưởng bản thân, em làm được mà!

Tư Tư cũng cắn môi, bây giờ chuyện thành ra khó xử thế này, thu quà về cũng không được, không thu về cũng không được.
Phó Thời Lẫm nghiêng đầu, nhìn thấy Giản Thù đứng trong đám đông, giống như đang hóng chuyện, lại tựa như cô cũng đang đợi câu trả lời của anh.
Tay của Tư Tư giơ ra giữa không trung, gương mặt càng đỏ hơn.
Vốn dĩ trong hội trường vẫn còn rất nhiều người chưa đi hết, bây giờ bất thình lình thấy có người tỏ tình, mà đối tượng được tỏ tình còn là Phó Thời Lẫm, không ít người đồng loạt dừng bước.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.