Chương 151: Em thích ngắm nhìn dáng vẻ mặc đồng phục cảnh sát của anh
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 830 chữ
- 2022-02-04 06:46:18
Bây giờ hình như cô không phải là Giản Thù nữa, mà là ngôi sao bước ra từ tivi rồi.
Xinh đẹp quá đi mất!
Giản Thù sụ8t sịt, chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh, nhỏ tiếng hỏi:
Có phải tôi đến hơi muộn không?
Mạnh Viễn lại chỉ về một hướng khác:
Đội trưởng Phó ngồi ở đó, cô từ từ xem nhé, tôi đi làm việc đây.
Ừ, ok.
Giản Thù nhoài người lên lưng ghế trước mặt, xuyên qua khoảng trống giữa vô số người, nghiêng đầu nhìn anh.
Không lâu sau, phía trước vang lên tiếng thì thầm khe khẽ.
Tư Tư, tối hôm nay em nhất định phải nắm bắt cơ hội nhé, chỉ cần tỏ tình thôi thì tất cả sẽ đâu vào đấy hết.
Cô gái được gọi là Tư Tư đó mang nét mặt đầy vẻ xấu hổ, cúi đầu giậm chân nói:
Nhưng mà chị ơi, em thấy xấu hổ lắm…
Mạnh Viễn dẫn cô vào trong, hội trường rất rộng, người cũng đông, ở phía trước vốn còn chỗ ngồi, nhưng Mạnh Viễn nghĩ đến nghề nghiệp đặc thù của Giản Thù, sợ người khác nhận ra cô, nên xếp cho cô ở hàng ghế cuối cùng.
Mạnh Viễn hỏi cô:
Ở đây có nhìn rõ không?
Giản Thù mỉm cười gật đầu:
Nhìn rõ, thị lực tôi tốt mà.
Mạnh Viễn hoàn hồn lại, giải thích với cô3:
Không, không, dù sao cũng chỉ mới bắt đầu thôi, giống như mọi năm ấy mà, toàn nói ba cái câu khô khan nhạt nhẽo. Đúng rồi, một l9át nữa đội trưởng Phó còn lên sân khấu nhận thưởng nữa đấy. Vốn dĩ anh ấy còn phải có một bài phát biểu cơ, nhưng bởi vì chuyện lần6 trước, đồn cảnh sát cảm thấy kín đáo một chút sẽ tốt hơn, để tránh cho người ta nắm được điểm yếu, nên đã hủy bỏ bài phát biểu của5 anh ấy rồi...
Giản Thù khẽ mím môi.
Có điều, thật ra đội trưởng Phó cũng không thích những chuyện này, lần nào cũng bị đồn trưởng Diệp ép lên sân khấu, bình thường chẳng bao giờ nói quá hai câu.
Đội trưởng Phó ngồi ở hàng ghế thứ hai, từ góc độ của cô, vừa khéo có thể nhìn thấy đôi mắt của anh. Lúc này anh không đội mũ cảnh sát, đang hơi nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh.
Trên sân khấu đang biểu diễn tiết mục mở màn, ánh đèn rực rỡ đủ màu sắc, thỉnh thoảng phản chiếu vào đôi mắt đen láy lạnh lùng của anh, làm tăng thêm nét ấm áp và rực rỡ.
Giản Thù khẽ cong khóe môi, lặng lẽ ngắm nhìn anh.
Giản Thù bĩu môi, xem ra đội trưởng Phó không chỉ là người tình trong mộng của các nữ cảnh sát toàn đội, mà ngay cả người nhà của các nam cảnh sát khác cũng không bỏ qua.
…
Buổi lễ tiến hành được một nửa, Giản Thù nhoài người vào thành ghế, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Đã rất lâu rồi cô không có được một giấc ngủ hoàn chỉnh.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh vỗ vào đầu gối cô ấy:
Ôi dào, có gì phải xấu hổ đâu, em xem hôm nay có rất nhiều cô gái đều đến đây vì đội trưởng Phó, nếu như em cứ e dè như vậy, cậu ấy sẽ bị người khác ra tay trước cướp mất đấy.
Mạch suy nghĩ của Giản Thù bị cái tên của đội trưởng Phó nhà mình kéo trở về.
Tư Tư lại cắn môi, nói:
Nhưng mà… Nhưng mà lỡ như anh ấy có bạn gái rồi thì sao, đến lúc đó sẽ ngượng ngùng lắm.
Người phụ nữ cổ vũ khích lệ cô ấy:
Chị đã nhờ anh rể em hỏi rồi, cậu ấy chưa có bạn gái đâu. Một lát nữa lúc kết thúc, anh rể em sẽ gọi cậu ấy lại, sau đó em qua đấy luôn, biết chưa hả?
Em biết rồi chị, em sẽ nắm lấy cơ hội lần này.
Khu vực phía sau này là chỗ ngồi của người nhà, nghe những gì họ nói, có lẽ là người nhà của một vị cảnh sát nào đó.
Đúng vào lúc hai mí mắt của cô bắt đầu đánh nhau, thì nghe thấy người dẫn chương trình đọc tên của Phó Thời Lẫm. Cô giật mình, lập tức xốc lại tinh thần.
Không lâu sau, bóng dáng của Phó Thời Lẫm xuất hiện trên sân khấu. Anh mặc bộ đồng phục cảnh sát, cao lớn và thẳng tắp, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nghiêm túc như thường, nhưng lại mang đến cảm giác yên bình và an tâm cho người khác.
Chùm sáng trên sân khấu tập trung chiếu vào phía sau lưng của anh. Dưới ánh sáng rực rỡ ấy, anh chỉ đứng ở đó mà cảm giác như đã tập hợp được tất cả vinh quang rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.