Chương 155: Giờ đây, cô muốn có anh
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 836 chữ
- 2022-02-04 06:46:13
Khóe môi của Phó Thời Lẫm cong lên, ngón tay hơi chai sần vuốt ve làn môi dưới căng mọng của cô, bình thản
ừ
một tiếng.
Khóe mắt G8iản Thù cong cong:
Em cũng rất vui.
Phó Thời Lẫm cười nói:
Ừ, vậy em đừng ngủ nữa nhé.
Vâng… em biết rồi.
Giản Thù thật sự muốn trốn, còn chưa kịp bịa ra một cái cớ thì môi đã bị người ta chặn lại.
Ánh sáng bắt đầu đong đưa, mờ mờ ảo ảo.
Hình như không còn sớm nữa… Ngày mai em còn phải đóng phim…
Anh đưa em đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, Giản Thù nhắm mắt suýt chút nữa lại ngủ quên mất, nhưng đồng hồ báo thức lại reo lần nữa khiến cô giật thót, vội vàng ngồi dậy xem giờ, tay chân luống cuống mặc quần áo.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, còn không kịp trang điểm, trực tiếp xông thẳng ra phòng khách đi giày.
Hơi hơi ạ… Anh nhanh một chút đi, đánh nhanh thắng nhanh, thà đau một lần còn hơn.
Phó Thời Lẫm cạn lời, cắn mạnh lên môi cô:
Đợi lát nữa em đừng có khóc đấy.
Cô gái dưới thân mềm mại như không xương, cảm giác chỉ chạm khẽ một cái cũng rời ra thành từng mảnh vậy.
Lúc tiến vào, Phó Thời Lẫm khàn giọng hỏi cô, giọng mũi hơi nặng:
Có đau không em?
Vào khoảng khắc bị anh lấp đầy, Giản Thù cảm thấy mình như sắp chết đến nơi rồi vậy. Dây thần kinh của Phó Thời Lẫm cũng căng như sắp đứt.
Cô thật sự rất đau.
Phó Thời Lẫm giúp cô lau sạch dấu vết trên người, nhìn nước mắt còn chưa khô trên mặt cô, anh hơi mất tự nhiên, khẽ sờ mũi.
Hình như… anh giày vò người ta hơi quá mất rồi.
Phó Thời Lẫm đắp chăn cho cô, lại chẳng hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, máu vẫn chảy cuồn cuộn trong cơ thể, như chưa thể dừng lại được vậy.
Anh đang định ra ngoài hút điếu thuốc thì Giản Thù trở mình, vùi vào lòng anh theo thói quen.
Trong khô6ng khí vang lên tiếng
lách cách
do chốt kim loại bị cởi ra, tựa như chất xúc tác càng làm cho bầu không khí thêm nóng bỏng, thiêu cháy. <5br>
…
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn tường nhỏ màu vàng cam, ánh đèn hơi tối đung đưa, chiếu rọi khắp mặt đất.
Vậy em dậy trước đi, lên xe rồi ngủ tiếp được không?
Giản Thù vùi đầu vào lòng anh, có vẻ như lại ngủ thiếp đi rồi.
Phó Thời Lẫm cầm một cốc sữa đưa cho cô:
Ăn sáng trước đã.
Em không kịp nữa rồi, không ăn đâu, không ăn đâu!
Đội trưởng Phó...
Giọng nói của Giản Thù đã dần biến thành nức nở.
Phó Thời Lẫm lên tiếng đáp lại, mồ hôi trên trán nhỏ thành từng giọt.
…
Đến cuối cùng, Giản Thù chìm vào giấc ngủ trong tiếng thổn thức, giọng nói khàn cả đi.
Hửm?
Vừa nghĩ đến anh là của em, em cảm thấy rất vui.
Răng Phó Thời Lẫm nhẹ nhàng cắn lên chiếc dây áo còn treo trên vai còn lại của cô, hôn lên bờ va9i gầy gò của cô. Đôi môi xâm nhập từng chút từng chút một.
Tay của Giản Thù sờ đến eo anh, cởi khóa thắt lưng da.
Giản Thù chớp chớp mắt, trong đôi mắt ướt át giăng đầy sương mù:
Nhưng em muốn khóc cho anh xem...
Chữ
mà
chưa kịp nói ra đã kẹt lại nơi cổ họng.
Phó Thời Lẫm ôm cô, thấp giọng dỗ dành:
Hay là anh gọi điện cho đoàn làm phim, xin nghỉ cho em nhé?
Giản Thù chau mày, nhắm mắt lắc đầu:
Không...
Phó Thời Lẫm cúi đầu nhìn cô, đưa tay ôm lấy cô, không tách ra nữa.
Ngày hôm sau, lúc tiếng chuông báo thức vang lên, Giản Thù vẫn vùi đầu vào trong chăn, nói thế nào cô cũng không chịu dậy.
Đội trưởng Phó, em3 muốn khóc cho anh xem.
…
Phó Thời Lẫm đặt cô lên giường, đến chỗ tủ đồ lấy quần áo, giúp cô mặc từng chiếc vào.
Lúc bàn tay anh chạm vào eo cô, Giản Thù vô thức co rụt người lại, tỉnh ngủ hơn một chút. Sau khi ý thức được anh đang giúp mình mặc quần áo, cô ôm mặt chui vào trong chăn:
Anh ra ngoài đợi em đi, ra ngoài đợi em, em tự mặc được.
Phó Thời Lẫm lấy từ trong hộc tủ ra một chùm chìa khóa xe mới:
Còn một chiếc dự phòng, nhớ uống sữa đấy, vẫn còn kịp.
Nói xong, anh liền mở cửa đi ra ngoài.
Anh đi lấy xe, em ở cửa đợi anh.
Giản Thù quay đầu:
Nhưng chẳng phải tối qua anh không lái xe về sao?
Giản Thù cũng không suy nghĩ nhiều, cầm cốc sữa lên uống ừng ực, vơ lấy mấy miếng sandwich trên bàn rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.