Chương 160: Giản thù lẩm bẩm: “cái này gọi là tính sổ sau.”


Phó Thời Lẫm nói:
Cậu đưa hắn ta đến bệnh viện, mấy ngày này theo sát bên cạnh hắn ta, bên Đại học Vân Thành để tôi đi.


Mạnh Viễn gật đầu đ8áp:
Vâng.

Phó Thời Lẫm hơi khựng lại, nhướng mày nói:
Em chắc chứ?


Cũng không phải chưa từng…
Giản Thù nói được nửa câu, bỗng nhớ lại tình hình của tối hôm qua, hai tai bắt đầu đỏ lên, đưa tay che mặt, nói,
Em không nhìn, em không nhìn, anh cứ thay ở đây đi, đỡ phải chạy qua chạy lại, mất công lắm.

Nói một cách nghiêm túc thì Giản Thù không được xem là từng học đại học.
Vào năm bị hung thủ bắt đi, cô chỉ mới lên lớp mười.
Mười hai giờ về đến nhà, lần cuối cùng cô mơ màng liếc mắt nhìn đồng hồ thì khi ấy đã 9là bốn giờ sáng rồi. Giản Thù lại ngáp cái nữa, kéo chặt quần áo, co người nằm trên ghế sofa nhắm mắt lại ngủ bù.
Không biết trôi qua bao lâ6u, cô bị gọi dậy.
Phó Thời Lẫm cúi đầu hôn bên tai cô:
Không sao, chỉ là đi hỏi chút chuyện thôi.


Vậy em đi với anh.


Ừ.

Phó Thời Lẫm lên xe, đóng cửa băng ghế sau lại.
Phó Thời Lẫm quay đầu hỏi cô:
Em vẫn ổn chứ?


Em rất ổn mà, không sao, chúng ta đi thôi.

Giản Thù từ từ ngồi dậy:
Nhưng mà anh cứ để như vậy đi điều tra vụ án sao, có cần về nhà thay bộ quần áo khác không?


Không cần, trong xe anh có đồ dự phòng.
Phó Thời Lẫm đứng dậy,
Đi nào.


Đại học Vân Thành.


Đằng sau vang lên những âm thanh loạt xoạt khiến Giản Thù cảm thấy hai tai mình nóng bừng như lửa đốt. Trong không khí phảng phất như đang thiêu đốt những hơi thở khô nóng.
Giản Thù âm thầm hé ra một ngón tay, nhìn vào kính chiếu hậu trong xe.

Giản Thù ngồi trên ghế sofa, há miệng ngáp một cái, chớp chớp mắt. Cô lại bắt đầu buồn ngủ rồi. Tối hôm qua, chắc cô c3hỉ ngủ được nhiều nhất… ba tiếng đồng hồ thôi ấy nhỉ?

Chẳng phải em buồn ngủ rồi à, về nhà ngủ nhé?

Giản Thù lập tức từ chối:
Không đâu, em muốn đi cùng anh cơ.

Giản Thù hơi sợ hãi, không kìm được túm lấy tay áo của Phó Thời Lẫm, khẽ lùi ra sau lưng anh.
Phó Thời Lẫm thuận tay nắm lấy tay cô. Lòng bàn tay của anh khô ráo ấm áp, mang lại cho người ta cảm giác rất an toàn.
Sau khi lên xe, Giản Thù đang thắt dây an toàn thì nhìn thấy đội trưởng Phó lấy một chiếc túi từ băng ghế sau ra:
Em ngồi chờ một chút, anh đi thay quần áo.

Giản Thù chớp mắt, nói:
Anh cứ thay trong xe đi, cần gì phải mất công như vậy?

Giản Thù nắm lấy tay anh bước lên trước một bước, nhưng trong tay lại trống rỗng.
Phó Thời Lẫm nói:
Ở đây đông người.

Giản Thù nghẹn họng. Câu tự bê đá vào đập chân mình là nói cô đây mà.
Giản Thù nhìn trái ngó phải, đúng là ở đây có rất nhiều người. Cô rũ đầu xuống, thở dài một hơi rồi chầm chậm bước ra ngoài.
Thường ngày bọn người Mạnh Viễn đã quen có chuyện gì thì trực tiếp mở cửa ra nói, cộng thêm lúc nãy có nhiều việc nên bận một hồi quay lại, cậu ta hoàn toàn quên mất chuyện Giản Thù vẫn còn ở đây.
Cậu ta vừa mở cửa đã nhìn thấy hai người đang ôm nhau, bỗng chốc im bặt, vội vàng lui ra ngoài.
Do mới ngủ dậy nên giọng cô còn hơi khàn, có hơi nhõng nhẽo, ngữ khí dịu dàng nhẹ nhàng hệt như con người cô vậy. Lòng Phó Thời Lẫm bỗng chốc mềm mại đến rối bời.

Đội trưởng Phó, em cho người chuyển xe của anh ra cổng rồi, một lát nữa em tan ca lấy chiếc xe đó…

Trong lúc cô vẫn đang chìm đắm trong cảnh tượng nào đó không thể miêu tả, Phó Thời Lẫm đã mặc xong quần áo, ngồi vào ghế lái:
Nếu buồn ngủ thì chợp mắt một lúc đi, đến nơi anh sẽ gọi em.


Hả? À…
Giản Thù hoàn hồn lại,
Chúng ta đang đi đâu vậy anh?

Khoảng thời gian từ đó về sau là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong hồi ức của cô.
Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.

Anh còn phải đến một nơi, có vụ án phải giải quyết.

Giản Thù chau mày:
Nhưng anh bị thương rồi mà…

Phó Thời Lẫm giúp cô vén mấy sợi tóc dính bên mặt ra, trầm giọng nói:
Anh đưa em về trước, về nhà rồi hẵng ngủ nhé, được 5không em?

Giản Thù ú ớ một tiếng, vòng tay ôm lấy anh:
Anh không về cùng em sao?

Giản Thù đi theo Phó Thời Lẫm ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy hung thủ muốn giết cô bị hai cảnh sát dẫn từ phòng thẩm vấn ra.
Hắn ta quay đầu nhìn Giản Thù, ánh mắt còn hung ác hơn lúc trên quảng trường.
Phó Thời Lẫm vừa cởi chiếc áo cuối cùng, trên người còn quấn băng gạc trắng tinh. Giản Thù vốn định mượn cơ hội này xem thử vết thương trên người anh, ai ngờ còn chưa kịp nhìn kĩ, anh đã nhanh chóng mặc quần áo vào rồi. Trong đầu cô chỉ còn lại cơ bắp và đường cong của anh xuất hiện trong kính chiếu hậu thôi.
Đây cũng là lần đầu tiên Giản Thù nhìn rõ ràng như vậy, lúc trước đều là sờ mó trong cảnh tối lửa tắt đèn.
Giản Thù mím môi mỉm cười.
Tên hung thủ nhanh chóng dời mắt, ngồi lên xe cảnh sát rời đi.
Những thứ trước mà trước đây cô ghét nhất, khi ấy đều có đủ cả.

Có rất nhiều đêm, khi đã nằm xuống giường, ở nơi không ai có thể nhìn thấy, cô đều khóc nức nở tự hỏi:
Bây giờ con hư hỏng như vậy rồi, tại sao bố mẹ vẫn không quay về dạy bảo con chứ?


Đáng tiếc, chỉ có màn đêm tĩnh lặng đáp lại cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.