Chương 164: Lỡ người nhà anh phản đối chuyện của hai người thì sao?


Giản Thù ngồi dậy, hơi nghiêng đầu đi, không muốn để anh thấy vẻ lo lắng trong mắt:
Vậy em đi đây, anh…


Cô còn chưa dứt lời đã bị a8nh kéo trở lại, hơi thở của anh phủ xuống, bao bọc lấy cô.
Ba chữ
anh đừng đi
đã đến bên miệng vô số lần, lại bị cô nuốt5 trở lại.
Bắt đầu từ lúc nhìn thấy Phó Thời Lẫm mặc bộ đồng phục cảnh sát đó, cô đã biết anh không thể là của riêng mình cô rồi. Anh thuộc về quốc gia, thuộc về mỗi một người cần đến anh.
Lòng bàn tay của Phó Thời Lẫm đỡ sau gáy cô, khẽ tách đôi môi mềm mại của3 cô ra, tiến thẳng vào trong.
Cửa xe vẫn đang hé mở, gió lạnh bên ngoài thỏa sức lùa vào. Đôi mắt của Giản Thù dần ướt nhòe.
Trước đây cô vẫn luôn cho rằng mình có thể trở thành người phụ nữ âm thầm ủng hộ anh, làm hậu phương vững chắc cho anh. Nhưng thật sự đến l6úc anh phải rời đi, phải tham gia hành động, cô vẫn không nỡ xa anh.
Sau khi nụ hôn kết thúc, đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm lại hôn lên khóe mắt ướt đẫm của cô, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng trang nghiêm như một lời hứa:
Chờ anh về.

Phó Thời Lẫm nhìn Giản Thù xuống xe, đứng bên ngoài vẫy tay với anh, bỗng nhiên anh nhớ đến câu nói mà cách đây không lâu Diệp Thường Lâm đã nói,
Qua một thời gian nữa cậu sẽ hiểu, thế nào là cuộc sống gia đình có vợ có con, chăn êm đệm ấm.

Trong lúc cô mơ mơ màng màng, đội trưởng Phó còn rút ra đeo bao nữa. Vào khoảnh khắc đó, dường như cô hơi hoảng hốt, cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Qua Tết là cô hai mươi sáu tuổi, đội trưởng Phó lớn hơn cô bảy tuổi, cũng đã ba mươi ba. Những người đàn ông xấp xỉ tuổi anh, phần lớn đều đã có con đang học tiểu học.
Nhưng mà bây giờ, anh muốn bình an trở về bên cạnh cô.

Giản Thù đưa một tay ra ôm nó vào lòng, xoay người đặt lưng xuống ghế sofa, dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó:
Bé con, bố con đi phục vụ nhân dân rồi, chúng ta phải ở nhà ngoan ngoãn đợi bố về nhé.

Ngóc con nằm sấp trên bụng cô, há miệng ngáp dài một cái, cũng không biết nó nghe có hiểu gì không.
Hóa ra đối diện với sự chờ đợi không biết trước kết quả là cảm giác thế này.
Không biết nhóc con đã đi đến bên cô từ lúc nào, đang ngồi xổm trên tấm thảm trước mặt Giản Thù, mở to đôi mắt long lanh nhìn cô.
Giản Thù vào nhà, ngã người xuống ghế sofa không muốn nhúc nhích nữa.
Lần này đội trưởng Phó đi, không biết khi nào mới quay về. Trên người anh vẫn còn vết thương. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy bức bối ngột ngạt, vô cùng khó chịu, lòng rối như tơ vò vậy.
Câu này thật sự rất đúng.
Giống như Chu Tiến từng nói, những người mà họ tiếp xúc đều là tội phạm hung ác tàn bạo đến cùng cực, bất chấp cả mạng sống. Thế nên, bị thương hay thậm chí hy sinh trong lúc hành động là chuyện khó tránh khỏi.
Giản Thù mỉm cười, nhớ lại buổi tối hôm qua.
Lần đầu tiên hình như kết thúc rất nhanh, nhưng cô chưa kịp phản ứng thì anh đã vội vàng bắt đầu lượt thứ hai rồi.
Về chuyện con cái, trước khi gặp đội trưởng Phó, cô chưa từng nghĩ tới. Nhưng bây giờ vấn đề này có vẻ rất khả thi, cũng nằm trong phạm vi lịch trình. Chỉ là, hiện giờ sự nghiệp của cô mới bắt đầu khởi sắc, nếu như lập tức kết hôn sinh con, hình như không thực tế lắm.

Huống hồ gì cô còn chưa cả gặp người nhà của đội trưởng Phó cơ mà, lỡ người nhà anh phản đối chuyện của hai người thì sao?

Cả một buổi tối, Giản Thù chỉ mải nghĩ ngợi lung tung, đến lúc cô tỉnh dậy đã là bảy giờ sáng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.