Chương 167: Một khi cậu ta đã nghiêm túc với chuyện tình cảm, vậy chắc chắn cả đời này chỉ cần người đó thôi
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 834 chữ
- 2022-02-04 06:46:45
Từ lúc lên máy bay đến giờ, tất cả điện thoại của họ đều ở trạng tắt tắt máy.
Anh mở khóa màn hình, trên đó sáng lên tấm ảnh của8 Giản Thù. Tấm ảnh này là lần trước lúc anh đến thành phố B, cô mặc quần áo của anh chụp ảnh rồi gửi cho anh.
Khi ấy, anh đã lư3u vào điện thoại.
Đội trưởng Trương cũng ra ngoài hút thuốc. Châm lửa xong, anh ta đứng bên cạnh Phó Thời Lẫm, nói đùa với anh5:
Bạn gái à? Nhìn đẹp thật đấy, thảo nào cậu từ chối Tư Tư.
Trong chuyện đó, anh ta vốn chẳng có ý định gì cả, đều tại cô vợ nhà anh ta đến đồn cảnh sát gặp Phó Thời Lẫm một lần xong, về nhà cứ nói mãi bắt anh ta phải tác hợp cho hai người.
Cùng làm việc trong đồn cảnh sát nhiều năm như vậy, tuy anh ta và Phó Thời Lẫm không cùng một đội, nhưng cũng rất hiểu anh.
Tính cách của thằng nhóc này vốn lạnh lùng, bình thường rất ít nói, nhưng chỉ cần đã xác nhận chuyện gì rồi thì ai cũng không kéo lại được.
Một khi cậu ta đã nghiêm túc với chuyện tình cảm, vậy chắc chắn cả đời này chỉ cần người đó thôi.
Phó Thời Lẫm mỉm cười, vẩy tàn thuốc, im lặng không đáp.
Nhưng còn có cách nào khác đâu?
Trên thế giới này không có ai là không sợ chết, nhưng vẫn phải có người đứng ra đấu tranh với thế lực đen tối, tiếp xúc với mặt xấu xa và dơ bẩn nhất của nhân tính, chênh vênh giữa ranh giới của sự sống và cái chết hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần mở mắt nhìn lại thế giới đều cảm thấy mình vừa nhặt được mạng sống từ tay Diêm Vương.
Hết lòng hết dạ vì nhân dân phục vụ.
Phó Thời Lẫm lại châm một điếu thuốc, cổ giọng hơi khàn:
Chị dâu có từng oán trách anh không?
Đội trưởng Trương nghe vậy thì bật cười:
Mặc dù thường ngày hay cãi nhau, nhưng cô ấy chưa từng nói hay bộc lộ điều gì trước mặt tôi cả. Có điều, rất nhiều lần tôi nhìn thấy cô ấy len lén lau nước mắt. Tôi chỉ có thể nhìn thôi, còn không nói được một câu an ủi cô ấy. Thân là đàn ông, đây cũng là chuyện khiến tôi cảm thấy mình thất bại nhất.
Phó Thời Lẫm nhắm mắt, trong đầu chỉ còn lại dáng vẻ Giản Thù vẫy tay tiễn anh với đôi mắt ươn ướt.
Anh không thể cho cô bất cứ thứ gì, nhưng lại khiến cô phải lo lắng sợ hãi.
Đội trưởng Trương hút xong điếu thuốc, trước khi đi còn vỗ vai anh:
Muốn thì gọi điện thoại cho cô ấy đi, cô ấy có thể hiểu cho cậu mà.
Cô gái trong ảnh nở nụ cười rạng rỡ, khóe mắt cong cong trông rất dịu dàng, đôi mắt cô còn xinh đẹp hơn cả nh9ững vì tinh tú trên bầu trời.
Khụ, khụ.
Âm thanh vang lên từ sau lưng, Phó Thời Lẫm vội cất điện thoại vào, khôi phục6 vẻ mặt lạnh lùng.
Đội trưởng Trương lại nói tiếp:
Tôi nghe nói đồn trưởng Diệp có ý cho cậu lui khỏi tuyến một, nhưng cậu không đồng ý à? Nghe lời khuyên của người làm anh này đi, nhân lúc bây giờ vẫn chưa gặp nhiều đau khổ, có đường lùi thì phải lùi, nếu không, đợi đến lúc hối hận thì cũng muộn rồi.
Anh có từng nghĩ đến chuyện rút lui không?
Sao lại không chứ?
Đội trưởng Trương nhả một vòng khói,
Những người làm nghề này không có nhiều thời gian ở bên gia đình, lúc còn một mình thì sao cũng được, lỡ như có chuyện gì, hy sinh rồi còn nhận được danh hiệu Anh hùng liệt sĩ. Nhưng sau khi lập gia đình, tôi thật sự sợ chết, sợ rời xa cô ấy, mỗi lần đi chấp hành nhiệm vụ đều cảm thấy rất có lỗi với cô ấy. Cô ấy dành cả tuổi thanh xuân cho tôi, còn tôi lại dành tất cả của mình cho Tổ quốc.
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ lời tuyên thệ lúc gia nhập đội cảnh sát:
Trung thành với Tổ quốc, trung thành với nhân dân, trung thành với pháp luật.
Tận tụy với công việc, không sợ sự hy sinh.
Những chuyện thế này cho dù thời gian lâu rồi cũng không thích nghi được, chỉ càng lúc càng nơm nớp lo sợ thôi.
Phó Thời Lẫm lại mở điện thoại ra, đặt tấm ảnh đó làm màn hình khóa, nhưng mãi mà vẫn chưa nhấn nút gọi.
Chờ một ngày nữa là anh có thể quay về bên cạnh cô rồi…
Thế nhưng, ai ngờ được đợt truy bắt này lại kéo dài suốt mười ngày liên tục.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.