Chương 168: Một khi cậu ta đã nghiêm túc với chuyện tình cảm, vậy chắc chắn cả đời này chỉ cần người đó thôi
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1238 chữ
- 2022-02-04 06:46:44
Giản Thù đi lướt qua anh ta, bước thẳng về phía trước.
Thẩm Hành nhìn bó hoa trong lòng, nhướng mày, sải bước đuổi the8o:
Tại sao lại không vui? Bởi vì mấy lời đàm tiếu trên mạng à? Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, gọi một cú điện thoại là có thể x3ử lí hết mà.
Bắt đầu từ mấy ngày trước, có một tài khoản trên Weibo tung đoạn clip trước đây Giản Thù hút thuốc đánh9 nhau ở quán bar, nói trước khi debut, cô là cô gái giang hồ, du côn thất học dốt nát, còn thường xuyên tống tiền bắt nạt bạn6 học.
Thẩm Hành cũng không tiếp tục thảo luận chủ đề này nữa, chỉ nhướng mày, nói:
Nhưng mà nói ra thì bạn trai em quả là một nhân vật thần bí đấy nhỉ. Đã nhiều ngày như vậy rồi mà tôi chưa từng thấy anh ta xuất hiện bên cạnh em, thường ngày công việc của anh ta bận lắm à? Hôm nay có thể cùng em tận hưởng ngày Valentine không?
Giản Thù mím môi:
Không cần anh Thẩm phải nhọc công lo lắng.
Nói xong, cô liền gọi một chiếc taxi bỏ đi.
Phương Phương đắn đo suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng đưa ra đáp án:
Chỉ nhìn mặt và thân hình thì em chọn đội trưởng Phó! Nhưng nhìn thẳng vào hiện thực thì em chọn cậu Hai nhà họ Thẩm! Mức độ nguy hiểm của nghề cảnh sát hình sự quá cao, không cẩn thận thì bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm tính mạng được. Còn công tử nhà giàu như cậu Hai nhà họ Thẩm lại khác, cuộc sống về sau của họ được ngâm trong đống tiền, chỉ cần sống sao cho thoải mái nhất là được.
Nghe xong những lời Phương Phương nói, tối hôm đó về nhà Giản Thù không sao chợp mắt được, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, trong đầu cô chỉ toàn là cảnh tượng đội trưởng Phó bị thương.
Cô không biết tối hôm đó làm thế nào mà cô kiềm chế được để không gọi điện thoại cho anh nữa.
Trước giờ cô không biết trên thế giới này lại có người mặt dày như vậy.
Từ sau hôm cô từ chối lời đề nghị của Thẩm Hành ở khách sạn, anh ta cứ bám theo cô dai như đỉa. Cho dù là ở đâu, lúc nào, anh ta cũng có thể xuất hiện như hình với bóng.
Đôi chân dài của Thẩm Hành tiến lên một bước, chắn trước mặt cô:
Sao hả, nể mặt đi ăn bữa cơm nhé?
Thẩm Hành bị thái độ chắc như đinh đóng cột của cô chọc cười. Anh ta thừa nhận, lúc đầu đúng là anh ta tiếp cận cô do có mục đích, nhưng càng tiếp xúc, anh ta càng cảm thấy cô thú vị.
Mặc dù Giản Thù vô cùng cố chấp, nhưng cũng tốt hơn những cô gái xếp hàng dài sẵn sàng bổ nhào vào lòng anh ta nhiều.
Bỏ qua cuộc giao dịch với Cố Chiêu, nếu như phải lựa chọn đối tượng kết hôn, chắc chắn cô là người bạn đời lí tưởng nhất.
Về vẻ bề ngoài, Thẩm Hành quả là sự tồn tại rất dễ khiến các cô gái động lòng, nhất là dạo này, để theo đuổi được Giản Thù, anh ta còn chi rất bạo tay nữa.
Từ sau sự xuất hiện của anh ta, mỗi ngày Phương Phương đều gào thét bên tai Giản Thù:
Ôi trời ơi! Đây thật sự là phiên bản thực của câu chuyện tổng tài bá đạo phải lòng tôi! Cậu Hai nhà họ Thẩm đẹp trai chết đi được, còn si tình với chị như vậy. Á á á, thật khiến người ta ngưỡng mộ!
Giản Thù hỏi cô ấy:
Vậy em thấy anh ta và đội trưởng Phó ai đẹp trai hơn?
Mấy ngày nay Giản Thù cảm thấy mình sắp điên mất rồi.
Lúc đi tắm cô cũng mang theo điện thoại, chỉ sợ bỏ lỡ tin nhắn của anh. Nhưng từ lúc anh rời đi đến nay đã được nửa tháng. Đừng nói điện thoại, ngay cả một tin nhắn cũng không có, hoàn toàn bặt vô âm tín.
Cô đến tìm Mạnh Viễn một lần, nhưng trong lúc họ tham gia hành động, Mạnh Viễn cũng không dám tự ý liên lạc. Chỉ có thể chờ đợi hết ngày này sang ngày khác, không biết khi nào mới kết thúc.
Thẩm Hành vẫn còn mỉm cười, lấy một viên kẹo từ trong túi áo ra cho vào miệng.
Quả là một cô gái thú vị.
Anh ta lấy điện thoại ra, nhấn gọi đến một dãy số:
Bộ phim mới của cậu đã chọn được nữ chính chưa?
Giản Thù bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt:
Anh Thẩm, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không kết hôn với anh, cũng không định dính líu gì đến anh, chúng ta kết thúc tại đây đi, được không?
Thẩm Hành lắc đầu:
Đừng nói chuyện thẳng thừng như vậy, chuyện gì cũng có cơ hội vãn hồi mà.
Giữa chúng ta không có.
Giản Thù vẫn không dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ:
Không cần, đây là chuyện của tôi.
Chuyện của em chẳng phải là chuyện của tôi sao? Giữa chúng ta còn phân chia rạch ròi như vậy làm gì.
Giản Thù bó tay.
Hai chuyện trước đúng là sự thật, cô không thể phủ nhận, nhưng mấy thứ sau, cô không biết từ đâu mà có.
Sau khi tin tức bị tung ra, bây giờ trên mạng nói đủ kiểu, mắng nhiếc rất khó nghe. Tất cả lịch trình đã định sẵn tạm thời phải gác lại.
Nguyễn Lan nói chuyện này không dễ giải quyết, nói cô tạm thời đừng phản ứng gì cả, đợi điều tra xem nguồn tin từ đâu ra rồi bàn bạc cách ứng phó.
Thẩm Hành thấy cô im lặng, lại nói tiếp:
Bây giờ Cố Chiêu không ở trong nước, có lẽ vẫn không biết chuyện. Thế này đi, tối nay em ăn tối với tôi, tôi sẽ giúp em giải quyết, thế nào?
Vẫn chưa, sao thế, cậu muốn giới thiệu người à?
Cũng không tính là giới thiệu, vừa khéo có một người thích hợp. Cậu liên lạc với người quản lí của cô ấy đi, hẹn cô ấy tối nay ra nói chuyện.
… Ôi, ông anh ơi, cậu bị bệnh à, hôm nay là Valentine, cho dù không phải ngày lễ, giờ này hẹn cũng hơi nhạy cảm đấy?
Thẩm Hành lại lột vỏ một viên kẹo nữa, biếng nhác nói:
Bảo cậu hẹn thì cậu cứ hẹn đi, nói nhiều như vậy làm gì. Chỉ cần tối nay cậu hẹn được cô ấy, tôi đầu tư thêm năm chục triệu cho bộ phim của cậu.
Đối phương trả lời:
Được, được, được, biết rồi, cũng không biết cô gái nào xui xẻo như vậy, bị cậu nhìn trúng.
Sau khi cúp máy, Thẩm Hành lấy chìa khóa xe ra, lên chiếc Spyker đậu bên đường, ung dung thong thả lái đi.
…
Lúc Giản Thù sắp về đến nhà thì nhận được điện thoại của Nguyễn Lan, nói gần đây có một bộ phim cải biên từ tiểu thuyết rất nổi tiếng, đạo diễn gọi điện thoại đến hẹn cô tám giờ tối gặp mặt bàn bạc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.