Chương 172: Lễ tình nhân vui vẻ


Từ đầu tới cuối, giọng nói của Phó Thời Lẫm đều rất thờ ơ, không có chút cảm xúc nào.

Nói xong, anh dập điếu thuốc trong tay r8ồi nhanh chóng rời đi.
6Đúng lúc này, điện thoại đặt trong giỏ xách của cô ta chợt đổ chuông, cô ta lấy ra nghe,
a lô
một tiếng đầy bực dọc.
Đầu dâ5y bên kia nói:
Việc đã làm xong rồi, số tiền còn lại khi nào mới chuyển nốt?

Giản Thù không chịu được nhất là anh dùng ngữ khí như thế này, giống như có móng vuốt đang cào vào tim cô vậy, cực kỳ ngứa ngáy.
Hai bàn tay cô đặt lên vai anh, nhỏ giọng lẩm bẩm:
Không có thật mà, chúng ta về nhà thôi, em buồn ngủ.

Anh khẽ liếm môi dưới, đi tìm xung quanh. Hẳn là cô chưa đi xa đâu.
Cách đó không xa có một quảng trường nhỏ, thời gian nhộn nhịp nhất đã qua, mấy người bán hàng rong đang thu dọn đồ đạc, vài đôi tình nhân còn ngồi trên ghế âu âu yếm yếm, không nỡ quay về.
Lúc nghe thấy ba chữ này, tự nhiên sống mũi của Giản Thù hơi cay cay. Cô quay đầu, không chịu thừa nhận:
Không có.


Hửm?

Tần Khả Khả tức tới nỗi giậm chân bình bịch, có phải đám cảnh sát quèn này lúc nào cũng đặc biệt thích3 nhắc tới chuyện phạm tội, lấy đó chứng tỏ sự chính nghĩa và nghiêm túc của mình không?
Cô ta đã chịu hạ mình lấy lòng như vậ9y rồi, đúng là đồ không biết điều! Chỉ là tên cảnh sát quèn thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu? Có gì đáng để kiêu ngạo đâu chứ!
Phó Thời Lẫm nhìn đồng hồ:
Vẫn còn kịp.

Giản Thù không hiểu ý của anh, hỏi với vẻ khó hiểu:
Kịp cái gì cơ?

Phó Thời Lẫm lấy bó hoa sau lưng đưa cho cô, khóe môi mỏng khẽ cong lên:
Lễ Tình nhân vui vẻ.


… Hả?

Giản Thù mỉm cười lắc đầu:
Cảm ơn em, không cần đâu.

Cô bé không nói gì nữa, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Anh đã làm xong đâu? Bây giờ cô ta vẫn còn giữ thái độ thản nhiên không bị ảnh hưởng gì kia kìa. Anh bỏ thêm chút công sức đi, tốt nhất là tìm thêm vài người trước đây có liên quan với cô ta, đẩy chuyện này sang hướng bẩn thỉu nhất ấy, càng lớn chuyện chuyện càng tốt, cuối cùng phải khiến cô ta không sống nổi trong giới giải trí nữa!


Được, nhưng phải thêm tiền.

Giản Thù tựa vào phía sau, không biết tại sao, cô lại cảm thấy buồn bực hơn cả lúc nãy.
Mấy phút sau, người bán hàng rong và các cặp tình nhân xung quanh đều lần lượt ra về hết. Trong quảng trường không rộng lắm này chỉ còn lại một mình cô.

Phó Thời Lẫm bước đến cạnh xe, phát hiện Giản Thù không có ở đó. Anh lục tìm điện thoại định gọi cho cô, lại nhớ ra điện thoại cô hết pin tắt nguồn mất rồi.
Giản Thù hơi ngây người, ngơ ngác hỏi:
Anh mua lúc nào thế?


Mua của cô bé lúc nãy ấy.
Phó Thời Lẫm chăm chú nhìn cô, giọng đầy vẻ áy náy nói:
Xin lỗi, anh không chuẩn bị trước gì cả.

Ngồi trong nhà hàng lâu như vậy, Giản Thù cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt, lúc này ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành, cô thấy cả người thoải mái hơn nhiều.
Bỗng nhiên, một bé gái xách một giỏ hoa đi đến bên cạnh cô:
Chị ơi, mua hoa đi.

Giản Thù chu môi, trong lòng thầm nghĩ có thế nào thì người của đoàn làm phim hẳn cũng về hết rồi. Cô vừa định đứng dậy đi tìm đội trưởng Phó, thì nhìn thấy một bóng người cao lớn thẳng tắp chầm chậm xuất hiện trước mắt mình.
Phó Thời Lẫm hơi khuỵu gối, ngồi xổm trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, thấp giọng nói:
Không vui à?

Tần Khả Khả hừ một tiếng:
Chỉ cần làm tốt chuyện này, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa.

Sau đó, cô ta cất điện thoại, đọc những dòng bình luận liên quan đến việc Giản Thù đánh nhau và bắt nạt bạn học trên mạng, lại nở nụ cười. Cô ta đã từng nói sớm muộn gì cũng khiến con đ đó phải trả giá rồi mà.
Giản Thù ôm lấy bó hoa anh đưa đến, mọi phiền muộn trong lòng bỗng chốc tan biến hết, đôi mắt xinh đẹp cong lên:
Không sao ạ.
Nói xong, cơ thể cô áp sát đến, nhẹ nhàng hôn lên môi anh,
Hôm nay anh có thể về đã là món quà tốt nhất rồi.


Phó Thời Lẫm đỡ gáy Giản Thù, ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô, hôn sâu hơn nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.