Chương 189: “vậy anh nói em nghe xem, cô bạn gái bé bỏng của anh thì là thế nào?”
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 858 chữ
- 2022-02-04 06:47:04
Ừa, không xa lắm.
Đinh Du cười:
Nhà em cũng cách đây không xa, có điều em mới dọn đến nên còn chưa quen thuộc xung quanh lắm..8. Sau này nếu trong đồn không bận thì chúng ta cùng đến đây nhé?
Hai người họ vừa trò chuyện vừa đi xa dần.
Giản Thù3 nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện mà tức muốn nổ phổi. Cô vốn đã hụt hơi vì chạy bộ rồi, giờ lại càng khó chịu hơn.
Hai người... đi chung với nhau à?
Nghe thấy tiếng động, Giản Thù quay đầu lại liếc nhìn anh một cái rồi
hừ
một tiếng bằng tất cả sức lực của mình.
Trước giờ anh chưa từng thấy em, chắc hôm nay là lần đầu tiên em đến đây phải không? Chạy xong em nhớ giãn cơ nhé, nếu không chân sẽ có cơ bắp đấy. Con gái mà, ai cũng thích đẹp cả, em nhất định phải chú ý điều này đó. Còn bao lâu nữa em mới chạy xong? Hay để anh bắt đầu dạy em từ giãn cơ...
Huấn luyện viên chưa kịp nói ra chữ ‘nhé’, một chai nước đã được đặt trên máy chạy bộ.
Anh ta quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đang lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt hơi buốt giá, mang đến một cảm giác rất áp bức.
Giản Thù cúi đầu x5em thời gian, sao mới được một phút vậy hả trời...
Tuyệt vọng quá đi!
Anh ta vẫn không rời đi, mà còn gác luôn một tay lên tay vịn máy chạy bộ:
Người đẹp, tập thể dục một mình chán lắm, hay là mình kết bạn, thêm Wechat nhé, anh có thể dạy em miễn phí. Có điều khi nào em định đến thì nói trước với anh một tiếng, để anh đổi ca làm nữa.
Giản Thù thở hổn hển, lại liếc nhìn thời gian, ôi giời ơiiii, sao vẫn còn tận tám phút thế này!!!
Trước một máy bán hàng tự động, Phó Thời Lẫm mua ba chai nước, đưa cho Đinh Du một chai.
Đinh Du cầm lấy, ánh mắt chợt khựng lại:
Đàn anh, anh đi cùng bạn à?
Giản Thù cố tình lắc đầu:
Em không biết.
Cô chỉ không thích vận động thôi chứ đâu phải không biết gì cả.
Thấy Phó Thời Lẫm phớt lờ lời nói của mình, Giản Thù tức giận giẫm lên chân anh một cái, nhưng với đàn ông thì chút sức này chỉ như gãi ngứa thôi, chẳng thấm tháp vào đâu cả.
Chờ đến khi cô thở đều lại một chút, Phó Thời Lẫm mới hỏi:
Em có biết cách giãn cơ không?
Lúc này, dù huấn luyện viên là tên ngốc thì cũng có thể cảm nhận được bầu không khí bất thường giữa hai người. Dù không phải là người yêu thì ít nhiều gì họ cũng có quan hệ mờ ám không rõ ràng.
Anh ta lúng túng xoa đầu rồi chán nản đi chỗ khác.
Nếu là trước kia, thì cô còn có thể lịch sự từ chối, nhưng bây giờ cô thật sự mệt đến mức không thể nói nên lời nữa rồi.
Huấn luyện viên lại tưởng rằng cô lạnh lùng kiêu ngạo. Chẳng qua, phụ nữ xinh đẹp mà, luôn có đủ tư cách để khiến người khác động lòng.
Giản Thù bĩu môi:
Em muốn về nhà...
Mới bắt đầu đúng là rất khó khăn, nhưng chạy thêm vài lần nữa thì em sẽ quen thôi.
Đinh Du nhận ra Giản Thù chính là người phụ nữ ở văn phòng của Phó Thời Lẫm lần trước. Cô ta điều chỉnh lại nét mặt, bước lên máy chạy bộ bên cạnh, chỉnh tốc độ đến mức nhanh nhất, rồi chạy một cách thoải mái nhẹ nhàng, đối lập hoàn toàn với Giản Thù, đã chạy chậm như rùa lại còn như chết đi sống lại ấy.
Giản Thù đã đang mệt không chịu nổi rồi, bên tai lại còn vang lên tiếng chạy nhanh
rầm rầm
kia. Có trời mới biết mấy phút cuối cô đã chạy như thế nào.
Ừm.
Phó Thời Lẫm đáp một tiếng rồi quay trở lại, Đinh Du không hỏi thêm nữa, bước đi theo anh.
Lúc này, có một huấn luyện viên thể hình đến cạnh bắt chuyện với Giản Thù.
Đi tập thể9 dục mà cũng có thể gặp được người quen của đội trưởng Phó, còn hẹn nhau về sau đi tập cùng nhau nữa chứ. Làm sao cô có thể để một 6mình đội trưởng Phó ở bên người phụ nữ khác được.
Như thế thì có khác nào buộc cô phải đến đây đâu?
Ngay khi máy chạy bộ vừa dừng lại, cô lập tức nằm bò lên tay vịn như thể đã mất hết sức lực, khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa mồ hôi.
Phó Thời Lẫm nhặt chiếc khăn lên, lau mồ hôi cho cô rồi đỡ cô xuống:
Em nghỉ ngơi một lát rồi hãy uống nước.
Ngày xưa khi đi học, cô còn từng học nhảy, cho nên chỉ cần kiểm soát lượng thức ăn là cô đã có thể giữ dáng rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.