Chương 188: Mồm mép đàn ông, chỉ giỏi lừa ma lừa quỷ
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1363 chữ
- 2022-02-04 06:47:05
Vâng… phải quay bù tối qua.
Nói xong, Giản Thù đặt khay xuống bàn ăn. Lúc cô cúi người xuống, chiếc áo trên ngư8ời cô cũng hơi bị kéo lên theo chuyển động của cô.
Phó Thời Lẫm ngồi xuống đằng sau cô, cảm giác mạch ở thái dươ3ng đập mạnh.
Tai Giản Thù đỏ bừng lên, lủi về phòng nhanh như chớp, mặc thêm vào rồi mới đi ra.
Bữa sáng nhanh chóng kết thúc.
Giản Thù chẳng đợi Phó Thời Lẫm kịp hành động, đã nhanh chóng thu dọn bát đem đi rửa.
Anh mang cho cô từ đồ tập cho đến giày tập, từ trong ra ngoài, cái gì cần có đều có hết.
Giản Thù nghiến răng, đội trưởng Phó đúng là chu đáo gớm nhỉ!
Cô nán lại trong phòng thay đồ một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng đi ra ngoài.
Nghe vậy, mặt Giản Thù đỏ bừng lên. Anh định làm gì thế? Lại còn rất mệt nữa, đội trưởng Phó càng ngày càng mờ ám.
Thời tiết hôm nay lạnh hơn hôm qua một chút. Cuối cùng lúc ra khỏi nhà, Giản Thù mặc một chiếc quần ống rộng và một chiếc áo dạ mỏng, còn trang điểm rất xinh nữa.
Phó Thời Lẫm cảm thấy, bộ này của cô nhìn vừa mắt hơn hôm qua nhiều.
Từ trên xuống dưới người cô đều như viết rõ dòng chữ
Em biết sai rồi, em đang cố gắng biểu hiện để được tha lỗi đây
vậy.
Phó Thời Lẫm cũng mặc kệ để cô làm.
Đợi sau khi thu dọn mọi thứ gọn gàng đâu ra đấy, cô mới cẩn thận mở cửa phòng ngủ. Nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở đầu giường đọc sách, cô rất lịch sự hỏi:
Đội trưởng Phó, em có thể ngủ cùng anh không?
Nhưng mà… em mặc thế này làm sao vận động được, hôm khác chúng ta hẵng đến nhé.
Nói xong, Giản Thù kéo anh quay lại, cố gắng đấu tranh lần cuối.
Phó Thời Lẫm giơ cái túi trên tay lên:
Anh mang theo cho em rồi.
Giản Thù á khẩu.
Khi Giản Thù quay lại phòng tập thì Phó Thời Lẫm đã đứng đợi cô ở cạnh máy chạy bộ rồi, cô bèn chậm rì rì đi qua đó.
Giản Thù buộc tóc đuôi ngựa, lớp trang điểm trên khuôn mặt đã được tẩy đi, làn da trắng mịn, đôi mắt thoáng chút u oán.
Đôi mắt đen láy của Phó Thời Lẫm như cười thầm, đợi cô đi đến gần mới thong thả nói:
Chạy hai mươi phút trước đã.
…
Lúc đầu Giản Thù định ngủ một mạch đến chiều, sau đó dậy ăn tối xong là có thể đi đến phim trường.
Nhưng ai ngờ, mới đến trưa cô đã bị gọi dậy.
Phó Thời Lẫm khẽ cười, liếc xung quanh thấy không có ai mới cúi đầu hôn lên môi Giản Thù, bàn tay to nhẹ vuốt tóc cô:
Ngoan.
Hôm nay là ngày thường, lại đang trong giờ làm việc, nên không có nhiều người đến phòng Gym.
Phòng tập này rất kín, tính bảo mật lại cao. Về cơ bản, tất cả mọi người đều tập luyện riêng, nên cũng không phải lo lắng về việc Giản Thù sẽ bị nhận ra.
Thế thôi buổi hẹn hò hôm nay hủy bỏ vậy.
What?
Nghe thấy hai chữ hẹn hò, đầu óc của Giản Thù bỗng chốc tỉnh táo hẳn. Cô nhìn người đàn ông gần ngay trước mặt, tinh thần hứng khởi hơn rất nhiều:
Thật á anh?
Không, ở đây mà.
Phó Thời Lẫm nắm tay cô, kéo vào bên trong.
Giản Thù ôm lấy cánh tay anh, nói gì cũng nhất quyết không muốn đi vào trong đó.
Phó Thời Lẫm gập sách lại, nhìn cô, thờ ơ đáp:
Ừm.
Giản Thù nhảy lên giường, chui luôn vào vòng tay Phó Thời Lẫm, thỏa mãn nói:
Đội trưởng Phó, ngủ thôi, chúc anh ngủ ngon.
Nếu đã đồng ý cho cô ngủ cùng, vậy có nghĩa là Phó Thời Lẫm cũng không còn giận nữa.
Phó Thời Lẫm nhẹ giọng dỗ dành cô:
Thể chất em kém quá, dễ bị bệnh, phải luyện tập thôi.
Không, em không muốn, ốm thì uống thuốc là được rồi.
Phó Thời Lẫm cạn lời, hơi dừng lại một chút, không biết đang nghĩ gì. Anh khẽ nhíu mày,
Không phải chính em bảo nếu anh có thời gian thì dẫn em đi vận động à?
Vừa ngủ dậy nên cả người cô còn mơ mơ màng màng. Cô vùi mặt vào gối, làu bàu nói nhỏ:
Còn sớm mà, em muốn ngủ thêm chút nữa.
Phó Thời Lẫm cúi xuống, kéo cô ra khỏi gối, hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm:
Em không dậy thật à?
Giản Thù cau mày, nhắm chặt mắt:
Không muốn.
Chẳng có động lực nên hai phút cũng không chạy nổi.
Hửm?
Giản Thù tiến đến, ngẩng đầu lên, bĩu môi không vui nói:
Hôn em cái đã.
Sau khi chuẩn bị xong, Giản Thù nhảy nhót đến trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ, ngọt ngào nói:
Đội trưởng Phó ơi, chúng ta đi thôi.
Kể ra thì họ chưa từng chính thức hẹn hò với nhau bao giờ, hôm nay có thể tính là lần đầu tiên.
Tuy nhiên, đến lúc đứng trong phòng gym, Giản Thù lại ngẩn ra, cứng ngắc quay đầu lại:
Đội trưởng Phó, mình đi nhầm chỗ rồi phải không...
Giọng Phó T5hời Lẫm không lộ chút cảm xúc gì:
Em ngồi xuống ăn đi.
Vâng.
Giản Thù vòng sang bên kia bàn, ngồi xuống đối diện anh. Vừa đặt mông xuống ghế, cô đã giật thót mình vì lạnh, sau đó bật nhảy lên như chợt nhớ ra điều gì đó.
Aaaaa, lúc nãy chạy ra vội quá cô còn chưa mặc đồ lót.
Giản Thù tức giận nói:
Chẳng phải lúc ở nhà anh vẫn vận động cùng với em đấy à.
Ừm.
Phó Thời Lẫm cũng không phủ dịnh, chậm rãi nói,
Thời gian này anh không được vận động mạnh, vì dễ làm vết thương bị rách ra, cho nên đành phải đưa em đến đây thôi.
Lại một lần nữa Giản Thù lĩnh hội được thế nào là cảm giác tự cầm đá nện vào chân mình, chỉ là cô không ngờ rằng, báo ứng lại đến sớm thế.
Giản Thù quay đầu lại. Thấy nét mặt anh căng lên, sắc mặt cũng không ổn, cô tưởng anh vẫn còn giận 9vì chuyện lúc nãy, vội vã bước đến bóp vai cho anh.
Qua một lớp vải mỏng, Phó Thời Lẫm vẫn có thể cảm nhận được 6bàn tay mềm mại như không xương của cô.
Giản Thù vừa bóp được hai cái, cổ tay đã bị nắm lại.
Phó Thời Lẫm cong môi cười:
Ừm.
Giản Thù nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường, vừa tìm quần áo vừa hỏi:
Mình đi đâu thế anh, em mặc gì bây giờ? Váy hay quần nhỉ?
Mặc thoải mái chút, sẽ rất mệt đấy.
Nghe thấy câu này, mặt Giản Thù bỗng chốc đỏ ửng lên. Chuyện đấy đã từ bao giờ rồi cơ chứ.
Vả lại, lúc đấy cô cũng ra ám thị rất rõ rồi, ai bảo là muốn cùng anh vận động kiểu này cơ chứ.
Hơn nữa lần đầu tiên hẹn hò, ai lại đi đến những chỗ như này bao giờ?
Giản Thù đứng trên máy chạy bộ, hít một hơi thật sâu:
Bắt đầu thôi.
Thật sự đã rất lâu rồi cô không tập luyện gì, lần trước cũng vẫn là đội trưởng Phó huấn luyện cô ở ngay dưới nhà cô, nhưng lúc đó chân bị trẹo nên trốn được. Lần này thì chẳng được may mắn như vậy nữa.
Phó Thời Lẫm khởi động máy chạy bộ, từ từ điều chỉnh tốc độ nhanh dần.
Mới chạy được mấy phút mà Giản Thù đã bắt đầu thở hổn hển:
Đội trưởng Phó, em… không được nữa rồi…
Phó Thời Lẫm nhìn thời gian:
Còn mười ba phút nữa, tiếp tục đi, anh đi mua nước cho em.
Giọng điệu nghiêm khắc và lạnh lùng chẳng giống bạn trai của cô chút nào, mà giống Đội trưởng Phó không nể tình ai của đồn cảnh sát hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.