Chương 187: Để em, anh còn đang bị thương


Có ai đó đang gọi cô…

Bầu trời phía trên đầu như nứt ra một chút, xuất hiện một ánh sáng mờ nhạt.
Cô còn chẳng kịp lấy quần áo, tiện tay vơ lấy chiếc áo cộc tay của anh dưới đất rồi chạy mất.
Phó Thời Lẫm bó tay với cô.
Giản Thù bất ngờ kéo hẳn áo của anh lên, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng đặt xuống những vết sẹo mà tay cô vừa chạm đến.
Phó Thời Lẫm hơi bất ngờ, khẽ rên một tiếng, giọng trầm khàn đầy gợi cảm.
Yết hầu của Phó Thời Lẫm liên tục nâng lên hạ xuống. Anh đỡ lấy eo cô, đang định cướp lại chủ quyền thì bị Giản Thù ấn chặt vai, thấp giọng nói:
Anh không được cử động mạnh, vết thương sẽ bị toác ra đấy.

Anh vừa tức lại vừa buồn cười. Có ai như cô không chứ, châm lửa lên xong lại muốn chạy sao?

Giản…

Sợ bị đội trưởng Phó mắng, nên khi anh ấy vừa mới nói được một chữ, cô đã vội cúi xuống hôn anh, rồi nhanh chóng đứng bật dậy nhân lúc anh không kịp chú ý.
Giản Thù lắc đầu:
Em có thể cảm nhận được, là hắn ta, tất cả đều là do hắn ta làm.

Ánh mắt Phó Thời Lẫm hơi tối lại, giọng anh trầm xuống:
Giản Thù…


Dạ?
Giờ cô cứ ở lưng chừng trời, không lên cũng chẳng xuống, rất khó chịu.

Di chuyển đi em.

Có lẽ Giản Thù cũng nhận ra cô làm như vậy không ổn lắm, sẽ khiến anh bứt rứt khó chịu, nên lại di chuyển thêm vài lần.

Không được, không được nữa rồi, em không còn sức nữa, đợi vết thương của anh khỏi rồi tính tiếp đi.

Đợi vết thương của anh ấy khỏi rồi tính tiếp vậy.
Ngay khi Giản Thù định đứng lên, eo của cô đã bị anh giữ chặt, dùng sức ấn mạnh.
Phó Thờ Lẫm hơi nheo mắt lại, con sóng ngầm trong mắt anh cuộn trào mãnh liệt, ngọn lửa cháy rừng rực tưởng như muốn thiêu đốt cô thành tro bụi.
Giản Thù vén vạt áo của anh ra, tay sờ từ phần cơ bụng dưới mơn trớn lên phía trên, miếng gạc chỗ miệng vết thương vẫn còn nhưng không có cảm giác ẩm nữa, hẳn là không bị rách nữa rồi.
Giản Thù dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ lên da thịt anh như cách bình thường mà anh vẫn hôn cô, lần lượt hôn lên từng vết sẹo trên cơ thể anh, rồi từ từ ngồi xuống.
Cằm Phó Thời Lẫm kéo căng, mấy giây sau, anh khàn giọng nói:
Giản Thù…

Mãi một lúc lâu, cô mới lấy lại được tiếng:
Đội trưởng Phó, lần này với cả lần trước ở quảng trường đều muốn nhắm vào em đúng không?


Không phải đâu, sự cố thôi em.

Giản Thù bỗng nhiên mở trừng mắt, ánh đèn trên đầu mờ nhạt, làm cô không thể phân biệt được 3đây là mơ hay là thực.
Mấy giây sau, khuôn mặt của người đàn ông trước mặt cô dần rõ ràng hơn.
Chút nữa ăn sáng xong, cô sẽ ngủ một giấc no nê, tỉnh dậy mới đến đoàn phim.
Sau khi nấu cháo xong, cô múc ra bát, bày ra vẻ mặt lấy lòng rồi bưng bát cháo đi về phía phòng ngủ.
Cô khẽ kêu thành tiếng, cần cổ trắng ngần mỏng manh của cô đã được nhuộm một mảng hồng. Cô vươn dài cổ, thở vô cùng khó nhọc, dáng người mềm mại uyển chuyển của cô cong lên như vòng cung trong không trung.
Sau khi thích ứng, cô bắt đầu động tác thăm dò. Mỗi lần nhấp xuống đều như muốn lấy mạng cô vậy.

Nhưng mà em…

Không được, thật sự rất đau, đây là lần đầu tiên cô thử tư thế này, cô muốn rút lại lời vừa mới nói.
Tay cô tiếp tục tiến lên phía trên, sờ từng vết sẹo của anh…
Đây cũng là một biểu tượng cho vinh quang của anh.
Giản Thù nằm trong vòng tay anh một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, hình như đã rất lâu rồi cô không mơ thấy một giấc mơ kinh khủng đến vậy.
Phó Thời Lẫm ôm cô nằm xuống giường, cúi đầu hôn lên trán cô:
Còn sớm lắm, em ngủ thêm đi.


Em không sao đâu.
Khoảnh khắc mà cô quyết định hỗ trợ cảnh sát điều tra thì cô đã nghĩ hết về những hậu quả sẽ xảy ra rồi.
Cô ôm chặt lấy eo anh, khuôn mặt nhỏ dựa vào lồng ngực vững chãi của anh. Lúc nói chuyện, cô hơi ngửa cổ lên, hơi thở ấm nóng như lông vũ nhẹ nhàng phả lên ngực anh,
Chỉ cần có anh ở bên cạnh, em không còn sợ gì nữa.

Khi anh đến trường quay, cảnh sát xử lý án ở hiện trường trả lời anh rằng, cẩu quay phi5m rơi xuống là do bị thiếu mất một con ốc, còn về nguyên nhân cụ thể thì vẫn đang điều tra.
Nhớ đến tình cảnh của Giản Thù lúc anh đến bệnh viện, Phó Thời Lẫm không ở lại thêm nữa, vội vàng lái xe về nhà với tốc độ nhanh nhất có thể. Vừa mở cửa, anh đã nhìn thấy cô đang mơ ác mộng.
Ngay khoảnh khắc anh đè lên người cô, cô hơi thở dốc:
Để em, anh còn đang bị thương mà.

Nói xong, Giản Thù ấn vai Phó Thời Lẫm xuống, hất tóc ra sau rồi ngồi trên eo anh.

Giản Thù thấy mình thật sự rất gợi đòn, nên cũng chẳng dám quay vào. Giờ đã gần sáu giờ sáng, có vào cũng không ngủ được nữa, cô đành quyết định chạy vào bếp nấu bữa sáng.
Cô không quan tâm gì nữa, cứ thế nh9ào vào lòng anh, cơ thể run lên bần bật, như thể có thú dữ hay nước lũ đang đuổi theo phía sau lưng vậy.
Phó Thời Lẫm ôm chặt lấy cô, nhẹ 6nhàng an ủi bên tai cô:
Ngoan, không sao rồi em.

Đôi mắt đen láy của Phó Thời Lẫm sâu thẳm, anh nâng cằm cô lên, cúi xuống hôn cô.
Giản Thù nồng nhiệt đáp lại. Quần áo trên người cô chẳng mấy chốc đã rơi hết xuống chân giường.
Sâu quá !
Được khoảng mười mấy lần, cô mệt đến mức nằm dài lên ngực Phó Thời Lẫm:
Em mệt quá, không tiếp tục nữa đâu.

Cô như có chút hy vọng, bất chấp 8tất cả để chạy về phía đó.
Cuối cùng…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.