Chương 186: Sau khi ấn gửi tin nhắn, trên màn hình hiển thị dấu chấm than đỏ


Giản Thù không nghĩ ngợi nhiều vì dù sao thường ngày công việc của đội trưởng Phó cũng rất bận, vụ án lớn có nhỏ có.

Cô 8cau mày hỏi:
Thế anh qua đây như này, việc bên đó đã giải quyết xong chưa?

Phó Thời Lẫm nhìn cô, khẽ cười:
Anh không đói.


Anh5 ăn một tí thôi, nửa đêm còn chạy ra ngoài thế này, sao có thể không đói được.
Giản Thù đút miếng bánh quy vào miệng anh, rồi lại tự lấy cho mình một chiếc khác, đôi mắt cong lên,
Ngon đúng không, em thích ăn bánh vị này nhất đấy.


Anh đến trường quay một chuyến.

Giản Thù bĩu môi, ôm lấy eo anh, ngẩng mặt nhìn anh:
Muộn thế này rồi, mai anh hẵng đi, giờ anh còn đang bị thương nữa.

Thẩm Hành đợi cả nửa ngày, cuối cùng thì tiếng chuông điện thoại cũng vang lên. Anh ta vội vã vơ lấy điện thoại rồi cầm lên xem. Chỉ có mỗi hai chữ
cảm ơn
. Anh ta nằm im nhìn chằm chằm vào ô nhắn tin với Giản Thù, khóe môi khẽ cong lên rồi bấm mấy chữ trên bàn phím:
Tôi không cần kiểu cảm ơn xuông này, thực tế một chút đi, mai ăn cơm với nhau nhé?

Sau khi ấn gửi tin nhắn, trên màn hình hiển thị dấu chấm than đỏ.

Ừm, ngon.

Đây vẫn là những thứ cô mua từ hồi trước.
Phó Thời Lẫm hôn lên trán cô:
Trời mà sáng thì sẽ rất đông người, hiện trường sẽ bị phá hỏng mất, ngoan, anh đi nhanh rồi về thôi.


Thế anh cẩn thận chút nhé.

Cô nàng chết tiệt này lại dám hủy kết bạn với anh ta à?
Thẩm Hành tìm số điện thoại của Giản Thù, gọi sang cho cô. Giọng nữ lạnh lùng, máy móc vang lên:
Số điện thoại vừa gọi hiện không thể nhận cuộc gọi của bạn, vui lòng gọi lại sau.

Trong đầu cô chỉ toàn là cảnh tượng cẩu quay phim rơi xuống.
Sấy tóc khô được một nửa, đột nhiên cô dừng lại, nhìn vào tấm kính bị hơi nước che phủ. Cô nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nhắn cho Thẩm Hành một tin.
Sau khi đến cửa nhà, Phó Thời Lẫm xoa đầu cô, nói:
Em ngủ trước đi, anh đi có việc chút.

Giản Thù quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi:
Anh vẫn còn việc gì nữa à?


Bạn chưa phải là bạn bè của anh ấy (cô ấy). Vui lòng gửi yêu cầu kết bạn, sau khi đối phương xác nhận, mới có thể trò chuyện.

Thẩm Hành ngây người.
Giản Thù mải nói chuyện, dây an toàn vẫn c3ài mãi chưa xong. Phó Thời Lẫm đón lấy nó từ tay cô, cạch một tiếng, nhẹ nhàng cài được dây vào,
Giải quyết xong rồi, chúng ta9 về thôi.

Xe lái đi được một lúc, Giản Thù lấy một túi bánh quy trong chiếc hộp ở bên cạnh, xé túi ra rồi lấy một miến6g bánh đút cho Phó Thời Lẫm:
A a a a a... há miệng nào.

Chặn số rồi!
Thẩm Hành suýt thì tức xì khói nhảy ra khỏi giường. Cô nàng này quá quắt thật đấy, anh ta liều cả tính mạng cứu cô, thế mà lòng dạ cô lại sắt đá đến vậy sao?
Giản Thù chặn số Thẩm Hành xong là nằm lăn ra ngủ. Cô rất cảm ơn sự cứu mạng của anh ta lần này, nhưng cô cũng biết anh ta có ý với cô, nên không muốn cứ dây dưa với anh ta mãi, sau này có cơ hội thì trả lại ơn huệ của anh ta sau vậy.
Giản Thù rúc mình vào trong chăn, nhắm mắt ngủ.

Ừ, em ngủ sớm đi.

Tiễn Phó Thời Lẫm đi rồi Giản Thù mới mở cửa, ôm thằng nhóc đang nhảy nhót không ngừng dưới chân lên, xoa đầu nó, chơi với nó một lúc rồi mới đi tắm.
Không biết được bao lâu, cô như lạc vào một màn sương mù dày đặc, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, bên tai chỉ có tiếng va chạm của những sợi xích bị kéo lê trên mặt đất, vừa chói tai lại vừa kinh khủng.

Cô run lẩy bẩy, lùi về sau, chỉ chớp mắt, cô đã nhìn thấy ở quảng trường có một gã đàn ông cầm dao đâm về phía cô.

Khóe miệng của gã đàn ông đó nhếch lên với một nụ cười nham hiểm, con dao găm trên tay hắn ta đâm sâu vào tim cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.