Chương 185: Ơn huệ mà cậu ta cứu em, anh sẽ trả


Nhìn thấy người vừa bước vào, miệng anh ta hơi giật giật:
Anh.


Thẩm Chỉ lạnh lùng lườm anh ta một cái:
Chú định làm cái gì vậy?


Em khát, muốn uống nước.


Chú đừng có dùng trò này với anh.
Thẩm Chỉ vắt tréo chân ngồi trên sofa, hỏi lại lần nữa,
Có phải chú bị đi3ên rồi không? Biết rõ người ta có bạn trai rồi còn muốn lao đầu vào là thế nào?

Nếu anh ấy đã nói vậy, Thẩm Hành cũng không định lấp liếm9 nữa. Anh ta lười biếng dựa vào thành giường:
Bọn họ không phù hợp.

Thẩm Chỉ đứng dậy nói:
Được rồi, anh vẫn còn việc nên đi trước đây, nhớ lời anh nói đấy, đừng làm loạn nữa.


Dường như nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, anh dập thuốc quay đầu lại.
Giản Thù liếc nhìn thấy đèn trong phòng cấp cứu đã tắt liền nhỏ giọng hỏi:
Đội trưởng Phó, anh ta… ra ngoài rồi à? Tình huống thế nào ạ?


Không được.

Giản Thù cạn lời.

Hợp hay không chú nói mà được à?


Em không nói được, nhưng6 anh cũng biết Cố Chiêu thương yêu người em gái này thế nào rồi đấy. Lúc trước vì để tìm cho cô ấy một nhà chồng tốt, anh ta đã đi lật tung cả cái5 thành phố Vân này lên rồi. Anh ta sẽ không đồng ý gả cô ấy cho một tay cảnh sát đâu. Cho dù không phải em thì cũng sẽ có người khác thôi.

Quần áo của đội trưởng Phó quá rộng, cô mặc áo ngắn tay của anh mà như mặc váy. Giản Thù kéo áo nhét vào trong cạp váy, khoác nốt áo khoác lên rồi nhét quần áo ướt vào trong túi.
Lúc cô bước ra, Phó Thời Lẫm đang đứng trên ban công ở hành lang bên ngoài chờ cô, đầu thuốc lúc sáng lúc tối khiến màn đêm tịch liêu có thêm chút hơi ấm.

Gãy xương ống quyển, không phải việc gì lớn.

Cuối cùng Giản Thù cũng có thể thở phào, chỉ cần người không sao là tốt rồi. Cô ngập ngừng vài lần, muốn nói gì đó những vẫn không nói ra được chỉ đành nuốt lại.
Phó Thời Lẫm hỏi:
Em muốn đi thăm cậu ta à?

Mắt Giản Thù sáng lên, cô dò hỏi ý anh:
Có được không anh?

Quan hệ anh em bọn họ vẫn luôn như vậy, nói tốt cũng chẳng thấy tốt ở đâu mà nói tệ thì cũng không phải.
Điều Thẩm Hành không hiểu được là, trước giờ Thẩm Chỉ đều không quản việc của anh ta bao giờ, vẫn luôn là việc ai nấy làm, nước sông không phạm nước giếng, sao lần này lại lắm lời như vậy nhỉ?
Thẩm Chỉ gõ ngón tay lên thành ghế sofa, thong thả nói:
Người khác anh không quản được, nhưng sau này chú tránh xa cô ấy ra một chút, cũng tránh xa Cố Chiêu ra cho anh.

Thẩm Hành cau mày, cũng không tiếp tục tranh luận với anh ta nữa.
Phó Thời Lẫm bước lên nắm lấy tay cô:
Anh đưa em về nhà trước.


Cô ôm lấy cánh tay anh, ngước mặt lên nhìn anh, phồng má phụng phịu:
Thẩm Hành vì cứu em mới bị thương, nếu em không đi thăm anh ta liệu có ổn không?



Không đâu, cậu ta có mưu đồ khác. Ơn huệ mà cậu ta đã cứu em, anh sẽ trả.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.