Chương 184: Mấy người là… tình tay ba à?


Chốc lát sau, Quý Thừa Bắc quay về, chép miệng nói:
Thẩm Chỉ nói anh ấy không tới nữa.


Chu Dự Nam hỏi:
Sao vậy?



Dạo này em trai a8nh ấy đang theo đuổi một ngôi sao nữ đó, hình như bên chỗ đoàn phim xảy ra sự cố kỹ thuật nên Thẩm Hành được đưa đến bệnh viện …

Dường như Giản Thù cũng nghe thấy động tĩnh bên này nên đứng dậy đi tới trước mặt Thẩm Chỉ, giọng nói vẫn đang cố đè nén sự run rẩy và sợ hãi:
Chào anh, anh là anh trai Thẩm Hành đúng không, tôi…

Thẩm Chỉ nhìn cô, trong ánh mắt chỉ có sự lãnh lẽo và vẻ thù địch.
Trong mắt anh ta, anh em Cố Chiêu đều không phải người tốt.

Chúng tôi đã phẫu thuật xong rồi, bệnh nhân bị gãy xương ống quyển ở ngay phần bắp chân.


Vậy sao nó lại ngất ngay tại trận?

Bác sĩ nói:
Có lẽ lúc ngã xuống đất không cẩn thận bị đập gáy xuống nên hơi chấn động não nhẹ, nhưng vấn đề này không đáng ngại.

Thẩm Chỉ vừa tham gia tiệc xã giao xong thì nhận được tin Thẩm Hành bị thương, liền vội vàng chạy tới đây. Thấy tình hình này, anh ta bước nhanh tới, lạnh lùng hỏi:
Có chuyện gì vậy?

Nhà sản xuất vội vàng giải thích:
Tổng giám đốc Thẩm, máy móc ở hiện trường bị lỗi kỹ thuật, cậu Thẩm phát hiện kịp thời nhưng vì cứu Giản Thù nên bị thương.

Thẩm Chỉ nghe xong càng cau chặt mày hơn, không phải anh ta không biết gần đây Thẩm Hành đang làm gì, chỉ không ngờ Thẩm Hành có thể làm đến mức độ không màng tất cả để cứu người như thế này. Trước đây anh ta từng nhắc nó ba lần rằng cách xa Cố Chiêu một chút rồi.

Bất kể nó tỉnh lại sẽ hồi phục thế nào, tôi chỉ hy vọng sau này cô cách xa nó ra một chút.
Thẩm Chỉ lên tiếng cắt ngang lời cô.
Giản Thù mấp máy môi nhưng lại không biết phải nói gì.
Gió lạnh lùa từ ngoài cửa sổ vào khiến phần lưng ướt đẫm mồ hôi của cô càng thêm tê tái.
Không cho anh ta thời gian kịp phản ứng, Phó Thời Lẫm đã xoay người đi vào bệnh viện rồi.
Thẩm Chỉ rút điện thoại ra gửi một đoạn tin nhắn cầu cứu:
Tôi vừa quát bạn gái của lão đại Phó thì tỷ lệ sống sót còn bao nhiêu?

Chu Dự Nam:
?

Hành lang khôi phục sự yên tĩnh vốn có, Giản Thù đứng một mình ở đó, hai tay nắm chặt nhau.
Bên ngoài bệnh viện.
Trong lòng Thẩm Chỉ đầy nghi hoặc, vẫn chưa kịp hỏi thì Phó Thời Lẫm đã nói:
Đưa một cái áo của cậu cho tôi.

Mợ nó chứ, giỏi quá nhỉ!!!

Đại khái khoảng nửa tiếng nữa thuốc mê hết tác dụng thì cậu ta sẽ tỉnh lại.
Nói xong, bác sĩ gật đầu với bọn họ rồi rời đi.
Y tá nhanh chóng đẩy Thẩm Hành ra, Thẩm Chỉ cũng đi theo để làm thủ tục nhập viện.
Anh ta lấy một cái túi phía sau cốp ra đưa cho anh:
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, không phải anh đang ở cùng với bọn Quý Thừa Bắc à? Sao đột nhiên lại tới đây?

Phó Thời Lẫm nhận lấy cái túi, nhấc chân lên bước vào trong xe, đến cửa xe cũng chẳng thèm đóng lại, hai tay túm vạt dưới tay áo kéo lên trên rồi cởi áo ra quăng sang một bên, chớp mắt đã mặc xong áo của Thẩm Chỉ vào.
Thẩm Chỉ cạn lời.
Cổ họng cô khô khốc đến phát đau nhưng vẫn khó khăn lên tiếng:
Xin lỗi…

Nếu Thẩm Hành không cứu cô, anh ta cũng sẽ không bị thương như vậy.
Thẩm Chỉ còn định nói thêm gì nữa thì một bóng dáng lạnh lùng cao lớn đã xuất hiện, dùng tư thế bảo vệ đẩy anh ta ra xa rồi che khuất Giản Thù phía sau lưng mình.

Cậu ta đơn phương.

Quý Thừa Bắc chợt hiểu ngay:
Hôm nay anh tìm A Chỉ cũng vì chuyện này hử?


Ừm.

Giản Thù gật nhẹ.
Sau khi bọn họ ra ngoài, nhà sản xuất đi tới nói với Giản thù:
Đoàn phim vẫn còn rất nhiều việc cần xử lý nên chúng tôi về trước đây, cô ở đây chờ xem thế nào nhé, nếu cậu Thẩm tỉnh lại thì thông báo ngay cho chúng tôi một tiếng.


Vâng.

Quý Thừa Bắ3c còn chưa nói xong đã cảm thấy hình bóng trước mặt lao nhanh như một cơn gió, người đàn ông vốn ngồi trên ghế sofa đã biến mất chỉ trong chớp mắt. <9br>
Anh ta ngẩn người ra hỏi:
Chuyện gì vậy?

Chu Dự Nam đứng dậy:
Đi theo xem nào.


Quý Thừa Bắc nhịn cả nửa ngày cuối cùng không thể nhịn được nữa liền hỏi:
Lão đại Phó, chuyện này là sao vậy ạ, sao em chẳng hiểu gì cả.

Phó Thời Lẫm đút tay vào túi quần dựa vào tường, giọng lạnh nhạt:
Không hiểu chỗ nào.


Mấy người là… tình tay ba à?


Đội trưởng Phó, em thật sự không biết vì sao lại biến thành như thế này…
Mắt Giản Thù đỏ hồng, cực lực đè nén không cho nước mắt chảy ra, lúc nói chuyện vẫn còn hơi nghẹn ngào run rẩy.
Phó Thời Lẫm ôm cô vào lòng, nhỏ giọng an ủi:
Không sao, người em lạnh quá, đi thay đồ đi đã. Nhé?

Chỗ gấp khúc của hành lang, Quý Thừa Bắc chỉ dám liếc mắt một cái rồi thôi:
Xong rồi, xong rồi, tôi chưa từng thấy lão đại Phó đối xử với ai dịu dàng như vậy. Đây chắc chắn là đối tượng mà anh ấy muốn kết hôn rồi, A Chỉ, lần này anh chết chắc rồi.

Thẩm Chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng phản ứng lại:
Lão đại Phó.

Giọng Phó Thời Lẫm lạnh như băng:
Ra ngoài nói chuyện.

Anh quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Giản Thù:
Chờ anh một lát.

Quý Thừa Bắc:
?

Trần Tư:
Cậu chờ chết đi.

Giản Thù chưa chờ bao lâu thì Phó Thời Lẫm đã quay lại. Anh đưa chiếc túi trên tay cho cô, nói:
Quần áo của anh, em đi thay đi.

Sao nhiều năm rồi không gặp, mà cứ hở một chút là lão đại Phó lại trình diễn màn thay quần áo trước mặt anh vậy.
Phó Thời Lẫm cho đồ vừa thay ra vào túi xong đóng cửa xe lại, chỉ ngừng một giây rồi trả lời anh ta một cách ngắn gọn súc tích:
Bạn gái của tôi.

Thẩm Chỉ ngây dại ngay tại chỗ. Mẹ kiếp, chuyện vớ vẩn gì vậy?
Anh ta quay đầu lại liền thấy Chu Dự Nam đang nghịch điện thoại bèn hỏi:
Cậu làm gì vậy?


Đặt hộp tro cốt.

Thẩm Chỉ đờ người.
Chờ Giản Thù đi thay đồ rồi, bọn họ mới đi tới. Lúc này cũng đúng lúc cửa phòng cấp cứu được mở ra.
Bác sĩ kéo khẩu trang xuống hỏi:
Người nhà bệnh nhân có đây không?

Thẩm Chỉ bước lên một bước:
Tôi đây.

Trong bệnh viện, Giản Thù chỉ mặc6 một bộ đồ diễn mỏng manh ngồi xổm trên mặt đất, đầu tóc bết dính mồ hôi nhưng vẫn nhìn chằm chằm phòng cấp cứu, hô hấp dồn dập.
Vừa nãy lúc 5cẩu quay phim rơi xuống, nếu không phải Thẩm Hành đẩy cô ra thì người đang nằm trong phòng cấp cứu bây giờ phải là cô mới đúng.
Cảnh sát cũng đã tới, đang ở kế bên lấy lời khai của nhà sản xuất và nhân viên hiện trường phụ trách cẩu quay phim kia.
Chu Dự Nam đột nhiên lên tiếng:
Ơ từ từ đã… không đúng… Chẳng phải gần đây Thẩm Hành đang theo đuổi em gái Cố Chiêu sao? Người vừa nãy….


Quý Thừa Bắc chợt thấy da đầu tê dại:
Lão đại Phó, lẽ nào anh không biết Cố Chiêu chính là…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.