Chương 194: Tâm trạng phấn khích của giản thù dần dần biến mất trong thời gian chờ đợi mỏi mòn


Phương Phương hoàn toàn đồng ý, sau đó không hỏi gì nữa.

Các phân cảnh tiếp theo quay rất suôn sẻ, ba giờ sáng th8ì kết thúc công việc.
Phương Phương gãi đầu một cái, thấy thái độ của Giản Thù kiên quyết, nên cô cũng không khuyên nữa:
Vâng, thế chị cẩn thận nhé, khi nào về nhà nhớ báo với em một tiếng đấy.


Ừ, bye bye.


Em không hiểu, Cố Chiêu ạ. Em cứ cho rằng, bố mẹ mất rồi thì anh chính là người thân thiết nhất với em trên đời này. Nhưng em thật sự không hiểu nổi, tại sao ngay cả quyền tự do yêu đương của em, anh cũng muốn tước đoạt vậy. Năm đó anh muốn bỏ đi, không ai có thể ngăn cản anh. Anh lựa chọn làm đứa con ngoài giá thú của người ta không chút do dự. Là tự bản thân anh muốn rũ bỏ mối quan hệ với chính gia đình mình, vậy thì anh dựa vào đâu mà đòi kiểm soát em?

Cố Chiêu nặng lời hơn, thoáng để lộ sự giận dữ dồn nén:
Em có thể thích bất cứ ai, chỉ có anh ta là không thể!


Vâng.


Cậu ta thật lòng với em đấy.

Những đáp án này, Cố Chiêu không thể nói ra được, mà chỉ khuyên:
Tiểu Thù, em nghe lời anh được không. Nếu em thật sự không thích Thẩm Hành, thì anh sẽ tìm người khác cho em.


Đủ rồi! Em không cần ai cả. Cố Chiêu, sau này, em không muốn anh xen vào công việc của em nữa. Từ đây về sau, chúng ta không liên quan gì đến nhau. Em sẽ coi như mình không có người anh trai như anh, mà anh cũng đừng coi em là em gái nữa.

Giản Thù bật cười:
Cuộc sống của em bây giờ tốt lắm rồi. Em chỉ muốn ở bên người em thích mà thôi.

Cố Chiêu nhìn sâu vào mắt cô:
Tiểu Thù, những chuyện xảy ra trong thời gian qua vẫn chưa đủ để em hiểu rõ sao?

Giản Thù mím môi:
Muộn thế này rồi, anh đến tìm em có việc gì sao?

Cố Chiêu nói:
Anh nghe nói Thẩm Hành vì cứu em nên đã nhập viện à?

Giản Thù cười một tiếng:
Anh không biết anh ta tiếp cận em là vì mục đích gì à?

Biểu cảm của Cố Chiêu vẫn không thay đổi, giọng nói trầm thấp:
Dù là mục đích gì, thì cậu ta vẫn sẽ đối xử tốt với em.

Các nhân viên dần ra về hết. <9br>
Phương Phương thu dọn đồ đạc:
Chị Giản Thù, chúng ta đi thôi, xe bảo mẫu đã đợi bên ngoài rồi đấy ạ.

Giản 6Thù đi ra ngoài thì thấy một chiếc xe việt dã màu đen đỗ cách đó không xa, bèn nói với Phương Phương:
Em về trước đi, độ5t nhiên chị nhớ mình còn chút việc phải làm.

Cố Chiêu lẳng lặng siết tay lại, môi mím chặt.
Giản Thù nhanh chóng ngẩng đầu lên trong vòng tay Phó Thời Lẫm, sụt sịt nói:
Đội trưởng Phó, chúng ta về nhà thôi.

Đạo diễn dùng loa nói:
Mọi người vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi, ngày mai mười giờ bắt đầu qu3ay tiếp.

Bộ phim này đã tiến vào giai đoạn cuối, không cần quá vội vã nữa.

Ừ.
Phó Thời Lẫm mở cửa xe ra. Đợi cô ngồi vào, anh mới vòng qua ghế lái, đánh xe rời đi. Suốt quá trình, anh không liếc mắt đến Cố Chiêu một lần nào nữa.
Sau khi lên xe, Giản Thù hạ kính xe xuống, quay mặt ra ngoài. Cô không muốn đội trưởng Phó thấy mình khóc, cũng không biết anh có nghe thấy những lời cô và Cố Chiêu vừa nói không.

Hả? Việc gì vậy chị? Muộn thế này rồi, chị là con gái, đi một mình không an toàn đâu, để em đi với chị nhé?


Không cần, em mau về nghỉ ngơi đi. Bạn chị sẽ đến đón chị ngay thôi.

Chờ Phương Phương lên xe bảo mẫu xong, Giản Thù mới thong thả đi về phía chiếc xe việt dã đen ở bên kia. Cô đang chuẩn bị qua đường, thì một chiếc Cayenne đã dừng lại trước mặt cô.
Cố Chiêu bước xuống xe, dáng người cao ráo thẳng tắp, mặt mày anh tuấn điển trai. Trông anh rất mệt mỏi, giống như vừa xuống máy bay đã đến tìm cô ngay vậy.

Giản Thù!

Nói xong những lời này, nước mắt Giản Thù đã đong đầy, cô vội xoay người bỏ chạy.
Mười phút sau, khi nước mắt đã được hong khô, Giản Thù mới đóng cửa sổ rồi quay đầu lại:
Đội trưởng Phó, chúng ta đi đâu vậy? Đây hình như không phải là đường về nhà.


Sắp đến nơi rồi.

Cô không muốn cho anh biết những chuyện đó, thật sự quá phiền lòng.
Phó Thời Lẫm biết tâm trạng cô đang không tốt. Anh bật radio lên, chọn bài hát mà cô thích nhất.
Phó Thời Lẫm lặng lẽ dựa vào cửa chiếc xe việt dã màu đen hút thuốc, nét mặt rất nghiêm nghị lạnh lùng, từng đường cong đều thể hiện rõ vẻ cứng rắn, nam tính của anh.
Ngay khi Giản Thù vừa lao đến, anh đã đưa tay vững vàng ôm cô vào lòng, khẽ ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt băng giá của Cố Chiêu. Ánh mắt của anh bình thản, nhưng khí thế lại ập xuống như rung trời lật đất.

Kể cả khi trở thành một con cờ để các anh trao đổi lợi ích sao?


Đây là thỏa thuận giữa anh với cậu ta, sẽ không liên lụy đến em, và cuộc sống của em cũng sẽ không vì thế mà thay đổi, có chăng chỉ là tốt hơn thôi.

Từ đầu đến cuối, Giản Thù vẫn rất bình tĩnh:
Tại sao?

Vì em quá lệ thuộc vào anh ta.
Vì em có chấp niệm quá sâu nặng với anh ta.
Bởi vì đối với em, anh ta có thể quan trọng hơn bất cứ ai trên thế giới này, bao gồm cả anh.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.