Chương 196: Biết mà vẫn không bận tâm sao?


Phó Thời Lẫm thắp hương xong, một ni cô mặc áo bào dài đi vào. Bà khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi, khuôn mặt không phấn son, đường nét trang8 nhã lạnh lùng. Không khó để nhận thấy, thời trẻ chắc chắn bà là một người vô cùng xinh đẹp.

Bà đi đến trước tượng Địa T3ạng Bồ Tát, lấy viên đàn hương đã sắp cháy tàn trong lư hương ra.

Phó Thời Lẫm khẽ gọi:
Mẹ.

Phó Thời Lẫm không nói gì.

Trước đây mẹ cũng từng như thế, biết rõ bố con làm nghề gì, nhưng mẹ vẫn gả cho bố con, bất chấp lời khuyên ngăn của ông ngoại con. Thế nhưng… con chưa được mười tuổi, bố con đã hy sinh rồi.
Giọng nói của Hứa Uẩn nhẹ tênh, không nghe ra chút cảm xúc nào, cứ như chỉ đang kể về chuyện của một người xạ lạ vậy.
Không đợi anh mở miệng, Hứa Uẩn lại nói tiếp:
Mẹ biết con giỏi hơn bố, nhưng con có thể đảm bảo rằng mình có thể an toàn trở về trong mọi hành động không? Lần này là bị thương, còn lần tới thì sao? Tiếp theo nữa là gì? Mỗi ngày mẹ đều nơm nớp lo sợ, sợ rằng trong điện thờ Địa Tạng Bồ Tát rồi sẽ có bài vị ghi tên của con.

Hứa Uẩn lấy một viên đà9n hương mới từ trong hộp ra châm, rồi cắm vào lư hương, sau đó nhẹ nhàng nói:
Đồn trưởng Diệp nói con bị thương à.


Bị thương6 ngoài da thôi mà.

Hứa Uẩn hơi khựng lại, rồi nói tiếp:
Pháp sự của đồng nghiệp con đã bắt đầu từ ngày hôm qua, nhớ kỹ th5ời gian đấy.

Trong phòng, Hứa Uẩn châm nước sôi vào ấm trà, làn khói vấn vít lượn lờ trong không khí, giống như một màn sương mỏng mờ ảo.
Bà thản nhiên nói:
Con có chuyện gì thì nói đi.


Con muốn cưới một người.

Hứa Uẩn rót thêm trà vào cốc của con trai rồi hỏi:
Con bé có biết tính chất nguy hiểm của nghề con làm không?

Khóe môi của Phó Thời Lẫm nhẹ cong lên:
Biết ạ.

Bà cũng mỉm cười:
Biết mà vẫn không bận tâm sao?

Đây là những suy nghĩ đã từng xuất hiện trong đầu anh vô số lần, nhưng qua miệng của mẹ anh, nó càng nặng nề và thực tế hơn nhiều.
Anh không thể làm gì cho Giản Thù cả, thậm chí đến một lời hứa hẹn cũng có thể vỡ nát theo sự hy sinh của anh bất cứ lúc nào.

Mẹ nói với con những lời này, không phải là để ngăn cản hai con ở bên nhau, mà chỉ hy vọng con suy nghĩ cho kỹ, đừng phụ bạc người ta.

Biểu cảm của Hứa Uẩn không thay đổi:
Mẹ có nghe ông ngoại con nói.

Năm ngoái, lúc ông cụ vẫn đang nằm viện đã gọi điện thoại cho bà, nói Phó Thời Lẫm có bạn gái rồi, hỏi bà biết chưa.
Trong suốt những năm gần đây, bà luôn ở trong chùa tịnh tâm, thời gian gặp mặt con trai cũng chỉ vào những dịp nó đến thắp hương cho những đồng nghiệp hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ.
Bà không muốn trên đời này lại có thêm một người giống như mình nữa.

Phó Thời Lẫm ngồi trong xe ô tô đỗ dưới chân núi, đôi môi mỏng ngậm điếu thuốc lá, ánh mắt lạnh lùng trầm lặng.

Vâng.


Con không còn việc gì nữa thì trở về đi, mẹ phải đi niệm kinh rồi.

Phó Thời Lẫm gọi bà lại:
Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.

Phó Thời Lẫm im lặng hồi lâu mới trả lời:
Không đâu ạ.

Hứa Uẩn cười nhạt:
Ngày xưa bố con cũng từng đảm bảo với mẹ như thế. Là một người từng trải, mẹ hiểu rõ hơn bất cứ ai hết. Chồng của mình đã cống hiến cả sinh mạng cho cái gọi là đất nước và tín ngưỡng, còn thứ mà vợ và con trai của ông ấy, những người bị ông ấy bỏ lại ấy phải đối diện thì là gì đây. Con cảm thấy rằng bắt cô gái mà con yêu thương phải sống như mẹ, thì cũng chẳng là gì đối với con sao?

Phó Thời Lẫm siết cốc trà đến mức các ngón tay trở nên trắng bệch, quai hàm hơi bạnh ra.
Không biết qua bao lâu, sắc trời tối dần, cuộc gọi của Giản Thù giống như một vầng hào quang trong đêm, sáng ngời rực rỡ:
Đội trưởng Phó, em về nhà rồi này. Anh vẫn đang làm việc à?


Yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng nói hơi trầm khàn:
Ừ, hôm nay anh sẽ về khá muộn, em ăn cơm rồi ngủ trước đi



Vâng... Khoảng mấy giờ anh về, em sẽ hâm nóng cơm trong nồi cho anh.



Chắc phải đến nửa đêm đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.