Chương 203: Chị dâu nhỏ mạnh mẽ thật đấy, suýt nữa đã đánh nhau với cậu của anh rồi
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1030 chữ
- 2022-02-06 07:17:29
Đúng là cha nào con nấy.
Giản Thù sẽ không bao giờ quên được cái ngày cô gặp mẹ của Cố Chiêu trong bệnh viện.
Một ng8ười phụ nữ chỉ mới khoảng ba mươi tuổi mà như đèn đã cạn dầu, cánh tay chỉ còn da bọc xương, ánh mắt không có chút ánh sáng nào, chỉ c3hứa đầy vẻ bi quan tăm tối.
Chờ hai người họ đi xa, Hứa Viễn Chinh mới dời mắt, lạnh giọng hỏi:
Quyền đại diện của M&R là do anh đưa cho nó phải không?
Cố Chiêu đáp:
Không phải.
Mặt Hứa Viễn Chinh lạnh như tiền:
Anh cũng cảm thấy rằng những gì tôi cho anh vẫn chưa đủ sao? Còn muốn có thứ khác nữa à?
Sau khi chào hỏi mang tính tượng trưng xong, Quý Thừa Bắc lại nhìn về phía Giản Thù:
Tôi tìm cô cả buổi rồi đấy, mình đi thôi.
Giản Thù ngẩn cả ra. Mình có quen người này à?
Không để cô kịp từ chối, Quý Thừa Bắc đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra ngoài.
Cuối cùng, bà giao Cố Chiêu chưa đến mười tuổi cho bố mẹ cô, rồi rời bỏ thế giới này.
Từ khi còn nhỏ, Giản Thù đã ghét cay ghét đắng người đàn ông đã khiến mẹ con anh ta ra nông nổi như thế, cô càng không thể hiểu được6, tại sao ngày đó Cố Chiêu lại quyết định đi theo người đàn ông này. Như thể, ngoài tiền tài quyền thế ra, thì trong đầu anh ta chẳng5 còn thứ gì nữa vậy.
Tình cảm gia đình mười năm trời, sớm chiều bên nhau ngần ấy năm, dường như chỉ là một giấc mơ xa xôi, chưa bao giờ tồn tại.
Giản Thù ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt ông ta chẳng chút sợ hãi, nói từng chữ một:
Nhà tuy nhỏ, nhưng ít nhất ở đó có người để anh ấy gọi một tiếng bố.
Sắc mặt Hứa Viễn Chinh sa sầm, không còn vẻ phong độ như trước nữa. Rõ ràng Giản Thù đã đụng vào vẩy ngược của ông ta.
Quý Thừa Bắc đứng ở ngã rẽ hóng hớt một lúc, thấy bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, cứ như sắp đánh nhau, anh ta mới cố cứng cổ lên bước tới:
Bác Hứa.
Vì có người ngoài ở đây nên Hứa Viễn Chinh không tiện nổi giận, nhưng nét mặt vẫn vô cùng khó coi.
Giảng Thu nhăn mặt, kiểu xưng hô quái gì thế này? Chị dâu thì chị dâu thôi, sao còn thêm chữ nhỏ vào làm gì?
Sau khi lên xe, Giản Thù vừa cài dây an toàn vừa hỏi:
Đội trưởng Phó, người kia là bạn của anh à?
Ừ, lớn lên cùng nhau.
Quý Thừa Bắc là người rất tinh ý, nghe Giản Thù trả lời như vậy, anh ta cũng chỉ ho khan một tiếng chứ không nói gì thêm.
Phó Thời Lẫm hơi mím môi, liếc nhìn Quý Thứa Bắc một cái. Anh ta lập tức chịu thua, đi đến cạnh anh nhỏ giọng nói một câu:
Chị dâu nhỏ mạnh mẽ thật đấy, suýt chút nữa đã đánh nhau với cậu của anh rồi.
Giản Thù không biết làm sao. Cô nhón chân lên, nhưng hai người đàn ông này đều cao hơn cô quá nhiều, mà có vẻ Quý Thừa Bắc còn cố ý nói cực kì nhỏ, làm cô chẳng nghe thấy gì cả.
Giản Thù câm nín.
Quý Thừa Bắc nhìn gương mặt giận dữ của cô, nói thêm:
Một lát nữa cô cứ khen tôi vài câu trước mặt anh ấy là được mà.
Giản Thù vô thức quay đầu lại, càng ngạc nhiên hơn:
Đội trưởng Phó á?
Giản Thù vốn chỉ định trêu anh, không ngờ bị trêu lại, lập tức đỏ bừng cả mặt:
Vừa... vừa rồi em còn chưa chào hỏi đàng hoàng.
Không sao, lần tới còn có cơ hội mà.
Đội trưởng Phó ơi…
Cơ mà, anh ta chỉ nói có một câu, chắc không sao đâu nhỉ?
Huyệt thái dương của Phó Thời Lẫm giật giật, anh kéo Giản Thù đang nhón chân vểnh tai hóng về phía mình:
Đi thôi, về nhà nào.
Quý Thừa Bắc vui vẻ vẫy tay với họ:
Chị dâu nhỏ, lần sau gặp lại nhé.
À... Thì ra là vậy.
Thảo nào lại tự nhiên thoải mái như thế. Giản Thù nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói:
Em không nhớ đã gặp anh ấy khi nào, sao anh ấy lại nhận ra em nhỉ?
Nói rồi, cô lại nhích tới gần hơn một chút, nháy mắt hỏi:
Đội trưởng Phó, có phải anh lấy ảnh của em, lén khoe khoang với bạn anh không?
Phó Thời Lẫm cười nói:
Có một cô bạn gái xinh đẹp thế này, chẳng lẽ lại không nên khoe sao.
Họ... quen biết nhau sao?
Phó Thời Lẫm bước lại gần, thấy hai người họ đang đứng cạnh nhau mà gương mặt Quý Thừa Bắc còn mang vẻ tranh công, anh khẽ nhíu mày hỏi:
Chuyện gì thế?
Giản Thù vội trả lời:
Không… có chuyện gì đâu.
Hử?
Giản Thù liếm môi, dè dặt hỏi:
Vừa rồi anh ấy nói gì với anh thế?
Phó Thời Lẫm đưa mắt nhìn cô một cái:
Nói em suýt chút nữa đã đánh nhau với người khác trong đó, cậu ta thấy việc bất bình ra tay cứu giúp.
…
Vừa khỏi hội sở, Giản Thù vùng tay ra, nhíu mày nhìn anh ta:
Anh là ai? Tôi quen biết anh à?
Không quen, cô chỉ cần biết tôi là thiên sứ mà ông trời phái xuống để cứu cô khỏi dầu sôi lửa bỏng là đủ.
Chuyện của nhà họ Hứa rất rắc rối, anh vẫn chưa biết nên nói với cô thế nào.
Giản Thù toét miệng cười:
Anh yên tâm, một khi em quyết định ra tay thì chắc chắn sẽ đánh thắng, còn đánh không lại thì cũng chạy nhanh hơn ai hết.
May quá, may quá, không tiết lộ quá nhiều thông tin.
Phó Thời Lẫm xoa đầu cô, giọng hơi nghiêm lại:
Lần sau dù gặp bất cứ chuyện gì cũng không được bốc đồng như thế nữa nhé.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.