Chương 208: Lúc khóc lóc cầu xin anh dừng lại


Giản Thù ngẩng đầu lên, kéo khăn choàng xuống để lộ nửa khuôn mặt, rồi ra dấu bảo cậu ta im lặng.

Mạnh Viễn nghẹn lời.
Bọn họ có thể cùng nhau tập luyện, cùng nhau kề vai chiến đấu, chỉ qua một ánh mắt cũng có thể hiểu rõ đối phương muốn truyền đạt điều gì. Còn cô lại chỉ có thể ngồi ở nhà lo lắng vô ích những khi đội trưởng Phó đi làm nhiệm vụ thôi.
Mạnh Viễn nhận ra tâm trạng cô không tốt, bèn nhỏ giọng nói:
Cô đừng nghĩ nhiều, đó chỉ là yêu cầu công việc ấy mà.

Cậ8u ta vô thức ngó nghiêng vào văn phòng của đội trưởng Phó một cái, sau đó lập tức hiểu ra ngay.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ quả là 3thứ đáng sợ nhất trên đời.
Tuy cậu ta nhận ra đội trưởng Đinh có tình ý với đội trưởng Phó, nhưng không thể chỉ nắm được một đầu ma9nh mối đã ton ton chạy qua nói được. Biết đâu đội trưởng Đinh chỉ định giấu kín tình cảm thầm lặng ấy ở trong lòng thôi thì sao. Cô ta qu6en biết với đội trưởng Phó lâu như vậy, nếu muốn nói thì đã nói ra từ lâu rồi.
Thế nên Mạnh Viễn cũng không lắm mồm về chuyện na5̀y.
Giản Thù thở dài:
Có nghĩ hay không cũng thế mà thôi.


Vậy… Hay là để tôi vào nói với đội trưởng Phó là cô đến nhé?

Đội trưởng Phó đang ngồi trước bàn làm việc, xử lý công việc, còn Đinh Du thì ngồi trên ghế sofa cúi đầu giải quyết chuyện của mình.
Giản Thù lại giữ tư thế này nhìn một lúc lâu, sau đó cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Giản Thù đưa bữa khuya trong tay cho cậu ta:
Không cần đâu, anh cầm vào cho anh ấy đi, đừng nói với anh ấy là tôi đến, tránh làm chậm trễ công việc của anh ấy.

Mạnh Viễn nhận lấy:
Vậy cũng được, cô về cẩn thận đấy.

Giản Thù gật đầu, ủ rũ buồn bã rời đi.
Nếu đối phương là kiểu người như Tần Khả Khả, thì có mười người đến cô cũng chẳng sợ. Nhưng khó ở chỗ, ngay cả một trăm Tần Khả Khả vẫn không bằng một nửa Đinh Du.
Ngay lúc cô đang định lui về thì Đinh Du lại ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn người đàn ông cách đó không xa, ánh mắt vô cùng dịu dàng tha thiết.
Cách một màn hình máy tính, Phó Thời Lẫm không hề nhận ra.
Giản Thù nhíu mày, không khó để tưởng tượng được, những tình huống thế này xảy ra bao nhiêu lần một ngày ở đây.
Cô từ từ đứng thẳng người dậy, không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng mình.
Điều khó chịu nhất trên thế giới này chính là ngay cả bản thân cũng biết đối thủ của mình giỏi đến mức nào.
Giản Thù vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát thì cổ tay đã bị nắm lấy.
Thật ra lúc gặp nhau ở phòng tập, cô đã phát hiện ra rồi, có điều cô cho rằng hai người họ chỉ đơn giản là đồng nghiệp với nhau thôi. Phó Thời Lẫm còn nói chỉ xem Đinh Du là đàn em khóa dưới, thế nên cô không suy nghĩ theo chiều hướng kia nữa.
Không thể phủ nhận, Đinh Du thật sự giỏi hơn cô rất nhiều. Đây cũng là điều làm Giản Thù thất vọng nhất khi biết cô ta thích Đội trưởng Phó.
Mạnh Viễn lại cạn lời với cô.
Giản Thù cúi người trốn sau lưng cậu ta, chậm rãi đi đến ngoài phòng làm việc của đội trưởng Phó, sau đó khẽ khàng áp vào cửa kính, quan sát tình hình bên trong.
Cô quay đầu lại, thấy Phó Thời Lẫm đang buồn cười nhìn cô:
Em hóa trang thế này làm cái gì đấy?

Lúc này Giản Thù mới nhớ ra mình vẫn trong dáng vẻ khi nhìn trộm kia. Cô vội kéo khăn choàng và kính râm xuống:
Sao anh lại ra đây? Không phải anh đang làm việc à?

Cậu ta dùng khẩu hình hỏi: Cô làm gì thế?
Giản Thù chỉ chỉ về phía văn phòng của Phó Thời Lẫm, rồi cũng dùng khẩu hình trả lời cậu ta: Yểm trợ tôi qua đó đi.
Phó Thời Lẫm vén mấy sợi tóc lộn xộn dán trên mặt cô, dịu giọng hỏi:
Anh sắp xong rồi. Tiệc đóng máy vui không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.