Chương 207: Lúc khóc lóc cầu xin anh dừng lại


Nhà sản xuất nói xong, phía dưới lập tức vỗ tay như sấm.

Ông hắng giọng một cái rồi lại nói:
Tôi sẽ nói thêm vài lời nữa. Giới giả8i trí nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ. Mọi người có duyên làm việc cùng nhau, quả thực đã là một cơ hội hiếm hoi rồi. Nói không c3hừng sau lần này, sẽ khó mà có dịp hợp tác, cũng như không thể gặp mặt nhau nhiều nữa. Vì vậy, bất kể trong khi làm việc có gì không 9vừa lòng, tôi cũng hy vọng hôm nay, tại đây, mọi người có thể mỉm cười mà bỏ qua xích mích. Đúng không nào?


Một số nhân viên nh6ốn nháo đáp:
Đúng ạ!


Cô nói như vậy chẳng qua là cô cho rằng tôi sẽ khiêm tốn đôi câu chứ gì. Có điều, nếu cô đã cố gắng vắt óc khen ngợi tôi như thế, thì tôi đây đành miễn cưỡng nhận vậy.

Tần Khả Khả hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa tự nhủ mình phải bình tĩnh. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, nói như rít qua từ kẽ răng:
Giản Thù, cô đừng có kiêu ngạo quá, cẩn thận đứng càng cao, ngã càng đau đấy!


Cảm ơn cô đã nhắc nhở.


Cô cứ chờ đó!

Cuối cùng, Tần Khả Khả không làm bộ làm tịch được nữa, đặt mạnh cái ly xuống rồi quay ngoắt người bỏ đi.
Con đ này, tức chết đi được!!!

Được rồi, được rồi, tôi nói nhiều quá, mọi người vui chơi thoái mái đi.

Khi bước xuống, nhà sản x5uất lặng lẽ nhìn Giản Thù một cái, thấy cô yên tĩnh đứng đó, biểu cảm không chút dao động, cũng không biết cô có hiểu những lời ông vừa nói không...
Giản Thù thong thả uống sâm banh, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giản Thù câm nín, sao cái giọng điệu của Tần Khả Khả nghe giống kiểu cô ta là người trưởng thành rộng lượng, không thèm so đo với tôm tép như cô vậy?
Giản Thù nâng ly lên, có điều khi Tần Khả Khả định chạm vào, cô lại đột nhiên chuyển hướng, cười nói:
Ngại quá, tôi là người bụng dạ hẹp hòi, không rộng lượng được như cô đâu.

Tần Khả Khả tức đến mức lông mi run rẩy, nhưng cô ta vẫn cố gắng kiềm chế, cười nói giả lả:
À vâng, hiện nay cô không chỉ nhận được hợp đồng đại diện sản phẩm lớn, mà tôi còn nghe nói bộ phim mới của đạo diễn Giang cũng xác định chọn cô làm nữ chính rồi, có ai nổi được bằng cô đâu, tất nhiên sẽ không coi dạng nghệ sĩ mới nổi như tôi ra gì rồi, phải không?

Cô không phải là một kẻ ngốc, những lời của nhà sản xuất rõ ràng có ẩn ý, làm sao cô có thể không hiểu được chứ?
Có điều cô không thể nào tươi cười và xóa hết mọi ân oán Tần Khả Khả được. Mọi người đều biết quan hệ của họ trong hai tháng qua, không đâm chọc vạch mặt nhau ở đoàn làm phim đã là nhân từ tử tế lắm rồi.
Điều Giản Thù không ngờ tới là, cô vừa thu mắt về, đã thấy Tần Khả Khả đi đến trước mặt mình, thẳng thắn thoải mái nói:
Cô cũng nghe thấy những lời nhà sản xuất vừa nói rồi đấy. Giờ tôi mời cô một ly, giữa chúng ta xem như xí xóa hết nhé.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Giản Thù thấy vẫn còn sớm, mà đội trưởng Phó lại phải tăng ca nên cô bèn gọi một phần ăn khuya mang đến cho anh.
Người trực ca hôm nay là cậu cảnh sát trẻ lần trước đã cùng Mạnh Viễn bắt cô về vì tưởng cô là phần tử bạo lực, cũng chính là người mà đội trưởng Phó phân công đưa cô về nhà đêm hôm ấy.
Về sau, họ cũng đã từng gặp mặt vài lần.
Giản Thù hỏi:
Ngoại lệ gì cơ?

Cậu cảnh sát cho rằng Giản Thù đang theo đuổi đội trưởng Phó, nên bắt đầu phổ cập kiến thức cho cô:
Thời gian trước chẳng phải có một đội trưởng mới được điều đến đội 3 sao, là nữ đấy, chị ấy rất tài giỏi, cả đội 3 ai cũng phục chị ấy. Có điều, tôi từng nhiều lần nhìn thấy chị ấy và đội trưởng Phó đi cùng nhau, đội trưởng Đinh còn thường xuyên làm việc ở văn phòng đội trưởng Phó nữa. Tôi lén nghe ngóng mới biết thì ra họ từng học chung ở Học viện Cảnh sát, bảo sao mà quan hệ tốt như vậy.

Nói đến đây, cậu ta lại cảm thán:
Tuy đội trưởng Đinh là nữ, nhưng tác phong làm việc cực kỳ rõ ràng dứt khoát, khi truy bắt tội phạm cũng nhanh nhẹn linh hoạt lắm. Chưa biết chừng đội trưởng Phó lại thích kiểu người như chị ta ấy chứ.

Cậu cảnh sát thấy cô thì chạy đến hỏi:
Cô Giản, cô lại đến tìm đội trưởng Phó à?

Giản Thù cười gật đầu:
Tôi mang bữa khuya cho anh ấy.


Đội trưởng Phó của chúng tôi khó theo đuổi quá nhỉ?
Cậu cảnh sát vẫn còn chưa biết chuyện hai người họ đã hẹn hò, còn hạ giọng buôn dưa lê với cô:
Trước đây tôi cứ cho rằng đội trưởng Phó không gần nữ giới, không ngờ lại có ngoại lệ đấy.

Giản Thù nghẹn lời, im lặng một lúc mới hỏi:
Cô ấy không có phòng làm việc riêng à?


Một lần hai lần đã đành, đây lại nhiều lần như thế mà còn bình thường sao? Làm gì mà lắm vấn đề cần hỏi như thế được?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.