Chương 206: Lúc khóc lóc cầu xin anh dừng lại


Giản Thù còn chưa kịp nói gì, Phó Thời Lẫm đã bắt đầu lặp đi lặp lại động tác đó, mỗi lúc một sâu hơn.

M8ười phút sau, Giản Thù mệt không chịu nổi nữa, nằm sấp trong lòng anh, nhẹ giọng cầu xin:
Đội trưởng Phó ơi, chún3g ta đổi tư thế khác đi, em không thể...

Cuối cùng, Giản Thù cũng thở phào nhẹ nhõm, nằm bò trên5 thành bồn tắm, để mặc anh tắm rửa cho mình.
Phó Thời Lẫm áp đến từ phía sau, cắn vành tai cô:
Một lần nữa nhé.


Không đổi.

Giọng nói của cô đã hơi nức nở:
Em sai rồi,9 em thật sự biết lỗi rồi mà…

Vài giây sau, Phó Thời Lẫm mới cho cô câu trả lời:
Lúc khóc lóc cầu xin anh dừng lại ấy.

Giản Thù á khẩu. Đội trưởng Phó càng ngày càng hư hỏng mất rồi. Cô vội đặt điện thoại của anh sang bên cạnh, thuận tay cầm lấy cái của mình, dừng ngay việc bôi bác nhau lại:
Để em cho anh xem mấy tấm ảnh tuyên truyền chính thức của em.

Rất nhiều lần, Giản Thù cảm giác mình như sắp chết rồi. Đội trưởng Phó lôi đâu ra mà lắm tư thế vậy?
Khi cô tỏ vẻ kháng cự, anh lại hôn lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn vô cùng quyến rũ:
Con người luôn phải học tập để mở mang và phát triển lĩnh vực mà họ không am hiểu, không thể chỉ kẹt mãi trong một không gian hạn hẹp được.

Cô đang định đặt nó trở lại thì màn hình điện thoại sáng lên. Nhìn màn hình khóa, Giản Thù thoáng sững sờ. Đây không phải là cô sao? Còn là một trong hai bức ảnh tự sướng mà cô gửi cho anh trước đây nữa.
Phó Thời Lẫm ho khan một tiếng, vừa định nói gì đó, Giản Thù đã nhanh chóng hôn lên môi anh, ánh mắt sáng ngời:
Anh đặt lúc nào thế?

Người vốn đã ngủ rồi đột nhiên nhúc nhích, mơ màng mở mắt ra:
Đội trưởng Phó, hình như em còn có chuyện chưa nói với anh.


Ừ? Gì thế em?

Giản Thù dụi vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái hơn, giọng nói nhỏ nhẹ lại chứa ý cười:
Em giành được quyền đại diện cho thương hiệu đồng hồ tình nhân mà chúng ta đang đeo ấy. Lúc họ tìm em, em đã cảm thấy tuyệt vời đến mức không thể tin được... Em còn tưởng rằng mình đang mơ nữa cơ. Ban đầu, em định nói với anh trước tiên, nhưng lại sợ giữa chừng có vấn đề gì, bị đổi sang người khác thì xấu hổ chết mất. Thế nhưng hôm nay đã có thông báo tuyên truyền chính thức rồi, chắc chắn sẽ không có thay đổi gì nữa. Để em cho anh xem ảnh của em.

Nói một lúc, cơn buồn ngủ của Giản Thù cũng tan biến đi nhiều, cô hơi nhổm người ngồi dậy, lấy điện thoại trên bàn cạnh giường, đến khi chạm vào mới phát hiện đó là điện thoại của anh.

Duy trì mãi tư thế này cho đến khi dùng hết hai cái áo mưa còn lại tr6ong hộp, Phó Thời Lẫm mới bế cô đi vào phòng tắm.
Giản Thù rùng mình một cái, bắt đầu kiếm cớ:
Chẳng phải đã... dùng hết rồi sao?


Anh mua rồi.


Đúng rồi, đúng rồi, anh có biết đạo diễn Giang Chi Châu không?
Hỏi rồi, cô lại nhớ ra đội trưởng Phó từng bảo mình rất ít khi xem phim:
À thôi, anh không biết đâu. Đó là một đạo diễn rất giỏi, anh ta đã mời em đóng vai nữ chính, tối nay vừa ký hợp đồng xong rồi đấy.


Còn nữa còn nữa, bởi vì em là người đại diện cho thương hiệu đồng hồ kia, nên họ đã giới thiệu cho em rất nhiều tài nguyên, sau này em sẽ không phải lo lắng gì nữa. Cặp đồng hồ này, em mua rất đáng giá nhỉ?

Phó Thời Lẫm khẽ cong môi, trong mắt đong đầy ý cười.
Xem ảnh xong, Phó Thời Lẫm lại hỏi:
Em nói còn một chuyện nữa cơ mà?

Phó Thời Lẫm ôm lấy cô:
Tấm này đã đẹp lắm rồi.

Giản Thù mím môi mỉm cười:
Vậy anh thấy lúc nào em không đẹp?


Vào lần đi làm nhiệm vụ đó.


Nếu biết trước anh sẽ đặt làm màn hình khóa, em đã chụp đẹp hơn rồi, tấm này còn chưa trang điểm gì cả.

Trong những trường hợp này, nếu trả lời theo logic thông thường, thì đội trưởng Phó nên nói rằng lúc nào cô cũng đẹp. Nhưng anh lại im lặng như đang ngẫm nghĩ.
Giản Thù cạn lời. Không phải chứ? Thật sự có lúc xấu à!
Giản Thù cứng họng.
Trước đó ở trong phòng ngủ, từ đầu đến cuối hai người luôn giữ tư thế kia, nhưng khi vào phòng tắm, Phó Thời Lẫm lại thay đổi đủ mọi tư thế để giày vò cô.
Đầu óc Giản Thù rối tinh rối mù, cảm thấy câu nói này nghe quen tai đến lạ kỳ.
Cuối cùng, cô thật sự mệt không chịu nổi nữa, Phó Thời Lẫm mới lau khô người cho cô rồi bế cô về giường. Đầu vừa chạm vào gối, Giản Thù đã ngủ thiếp đi không còn biết trời trăng mây gió là gì.
Suy nghĩ cuối cùng của cô trước khi chìm vào giấc ngủ là sau này cô sẽ không bao giờ trêu chọc khiêu khích đội trưởng Phó nữa, nếu không người chịu tội chỉ có bản thân cô thôi.
Phó Thời Lẫm đắp kín chăn cho cô, ôm cô vào lòng, kéo tay cô đặt trên hông mình, sau đó đặt môi hôn lên trán cô.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.