Chương 205: Lúc khóc lóc cầu xin anh dừng lại
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 824 chữ
- 2022-02-06 07:17:37
Phó Thời Lẫm cau mày:
Sao nó vẫn gầy thế nhỉ?
Giản Thù ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn nhóc con đang ăn rất8 vui vẻ kia cũng cảm thấy khó hiểu:
Có phải chúng ta cho nó ăn sai cách không?
Vậy đổi loại thức ăn khác x3em sao.
Gương mặt của cô gái nằm bên dưới hơi ửng đỏ, trong đôi mắt xinh đẹp như mờ sương mơ màng, sóng mắt lúng liếng.
Tay anh dần dần di chuyển từ eo cô lên, bắt đầu tác oai tác quái. Hơi thở của Giản Thù hơi hỗn loạn. Chắc là vết thương trên người đội trưởng Phó đã khỏi rồi nhỉ...
Cô đang định nhắm mắt thì lại nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh vang lên bên tai:
Ngày mai mấy giờ em phải đến đoàn phim?
Em đã đổi vài lần rồi đấy chứ. Có điều lần trước lúc em đưa nó đi làm phẫu thuật cũng có hỏi bác sĩ, 9bác sĩ nói nó là giống chó nhỏ, không lớn hơn được nữa.
Giản Thù nói.
Đã bổ sung canxi, cũng thường tẩy g6iun định kỳ, nhưng làm thế nào nó cũng vẫn gầy, ngoài bộ lông ra thì chỉ có da bọc xương. Mỗi lần Giản Thù tắm cho n5ó đều cảm thấy nó hệt như một con chuột nhỏ vậy.
Phó Thời Lẫm nói:
Hay là dùng thử lợi khuẩn xem sao.
Giản Thù nhanh chóng đánh mất phương hướng, cảm giác anh mang đến cho cô vô cùng mãnh liệt và cũng là độc nhất vô nhị.
Đã có lần đầu tiên rồi, cả hai đều sẽ vô cùng khát khao cơ thể của nhau. Giản Thù vòng tay ôm cổ anh, mơ màng bồng bềnh như đang lênh đênh trên sóng biển vậy.
Sau màn dạo đầu, cô đang chuẩn bị bắt đầu hưởng thụ thì anh bỗng đỡ lấy eo cô đảo lại, để cô nằm lên trên.
Nghe thế, Giản Thù giương mắt lên nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, ngẩn ngơ trong giây lát, sau đó nụ cười trên môi càng tươi tắn hơn:
Em không cho anh đổi ý đâu đấy. Dù anh có cần em hay không thì em cũng sẽ ở lì ở nhà anh không đi đâu cả, ngày nào cũng sẽ phiền anh.
Phó Thời Lẫm vòng tay ôm eo cô, dễ dàng đảo ngược vị trí, một tay chống lên sofa, cúi đầu nhìn cô chăm chú:
Giản Thù ơi.
Dạ…
Cứ như thế, làm sao cô không béo cho được.
Phó Thời Lẫm trầm giọng nói:
Gầy.
Giản Thù á khẩu.
Lúc này tâm trí cô như trên mây trên gió vậy, mơ mơ hồ hồ đáp:
Chín... chín giờ thì phải, mà muộn một chút cũng không sao.
Phó Thời Lẫm liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, mười giờ rồi.
Anh bế cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường rồi khom người hôn cô, ngón tay thon dài từ từ cởi quần áo của Giản Thù, sau đó tiến công xâm chiếm từng tấc da trên người cô.
Sao có thể thế được!
Phó Thời Lẫm nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp:
Thật, không hề béo chút nào.
Giản Thù cười tít mắt:
Vậy sau này nếu em mà béo đến mức không thể đóng phim được nữa, thì anh phải nuôi em đấy nhé.
Giản Thù hỏi:
Đúng không?
Khoảng thời gian này cô khá thảnh thơi thoải mái, nhưng đội trưởng Phó vẫn hơi bận, nên hai người không đến phòng tập lần nào nữa.
Anh luôn trông chừng cô ăn sáng, cơm trưa cũng không thể thiếu, bằng không cô sẽ không có năng lượng. Khó khăn lắm thỉnh thoảng cô mới trộm bỏ được một bữa cơm nhân lúc anh tăng ca, nhưng khi anh trở về đều sẽ bắt cô ăn khuya.
Ừ.
Nuôi bao lâu? Lỡ như anh nuôi em một thời gian rồi chê em ăn nhiều, không cần em nữa thì sao.
Giọng Phó Thời Lẫm khàn khàn gợi cảm, rất nhẹ nhàng từ tốn:
Cả đời.
Ờ, vậy giờ em mua luôn.
Giản Thù lấy điện thoại ra, nhanh chóng đặt hàng.
Loáng một cái thằng nhóc đã chạy vào ổ của mình gặm đồ chơi, mà thức ăn trong bát chỉ còn một nửa.
Phó Thời Lẫm bật cười thành tiếng:
Giống em thật đấy.
Giản Thù chu môi phồng má, đẩy anh ngã thẳng xuống ghế sofa, sau đó nằm sấp trong lòng anh, bĩu môi than phiền:
Đội trưởng Phó, dạo này eo em to hẳn lên rồi này.
Anh nhướng mày nỏi:
Để anh kiểm tra xem nào.
Phó Thời Lẫm vén vạt áo cô lên rồi luồn tay vào vuốt ve sờ soạng, bàn tay hơi chai sạn nhéo nhẹ eo cô.
Ánh mắt Giản Thù long lanh ướt át, mờ mịt nhìn anh không hiểu:
Đội trưởng Phó.
Anh lại khàn khàn giọng, nói:
Cứ thế này đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.