Chương 224: Rửa bát thôi mà cũng tình thú như thế được
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 891 chữ
- 2022-02-06 07:18:01
Thẩm Chỉ nở nụ cười:
Có em hay không thì có gì quan trọng chứ? Đối với họ mà nói, cho dù là ai đi nữa thì mạng sống đều đáng giá như nhau cả t8hôi.
Thẩm Hành ngồi dậy, cầm khăn tay lên lau mồ hôi trên mặt:
Cho dù không phải là em thì Cố Chiêu cũng sẽ không để cho Giản Thù đế3n với anh ta đâu.
Bởi vì anh ấy là cảnh sát ư?
Phó Thời Lẫm khẽ liếm đôi môi mỏng, đầu hơi cúi xuống, chóp mũi gần như dán sát vào chóp mũi cô.
Hô hấp của Giản Thù tràn ngập hơi thở của anh, hai tai bỗng chốc nóng bừng lên, hơi nghiêng đầu đi nói:
Nước... nước sôi rồi kìa anh.
Phó Thời Lẫm thu tay về, bỏ mì vào nồi rồi bắt đầu nêm nếm gia vị.
Phó Thời Lẫm đưa mắt nhìn cô:
Chẳng phải em có tới phòng gym tập à.
Giản Thù á khẩu.
Cô ho khẽ một tiếng, thì đúng là có đi thật, nhưng chẳng qua chỉ là đổi một chỗ khác để ngồi ngẩn ngơ mà thôi.
Bấy giờ Giản Thù mới để ý, lúc vào nhà, tay anh còn xách theo không ít rau dưa.
Cô đón lấy uống hơn nửa cốc rồi chạy theo anh vào bếp. Thấy anh đang lấy nước, Giản Thù bèn ngồi lên trên tủ bếp, tỉ mỉ báo cáo với anh như một cô học sinh tiểu học:
Em tự mình nấu cơm, ăn đủ một ngày ba bữa, lúc rảnh rỗi còn tới phòng gym tập thể dục nữa.
Khóe môi Phó Thời Lẫm khẽ cong lên. Anh đặt nồi lên bếp rồi bật bếp, sau đó hơi khom người xuống chống hai tay bên cạnh cô:
Còn gì nữa không?
Cả ngày hôm nay cô chưa có gì vào bụng hết.
Vậy... mở cửa cho anh đi?
Giản Thù hơi sửng sốt, vội thả nhóc con xuống rồi chạy ra cửa. Nhưng ngay tại giây phút chạm đến tay nắm cửa, cô lại không dám tin.
Vẫn chưa...
Giản Thù lại ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ,
Em không thấy buồn ngủ lắm.
Phó Thời Lẫm im lặng vài giây rồi nói:
Có đói bụng không?
Giản Thù khẽ xoa cái bụng đã đói đến mất cảm giác của mình:
Hơi hơi.
Anh làm ít ít thôi nhé, em ăn không được bao nhiêu đâu.
Cả ngày hôm nay em chưa ăn gì rồi.
Đôi chân trắng nõn thon dài của Giản Thù khẽ đong đưa, nhìn anh thái rau, nói:
Nhưng em không ăn một hơi được nhiều như thế đâu, em còn phải giữ dáng nữa.
Phó Thời Lẫm nói:
Muốn tìm cũng dễ thôi mà.
Giản Thù mím môi cười, nhường đường cho anh vào:
Anh vào đi...
Phó Thời Lẫm bước vào phòng khách, đi tới chỗ bình nóng lạnh rót một cốc nước ấm cho cô:
Em uống vào cho ấm dạ dày trước đã, hai mươi phút sau hẵng ăn cơm.
Cơm nước xong, cô đi thu dọn bàn ăn. Phó Thời Lẫm nói:
Để anh làm cho.
Không cần đâu, đã không còn sớm nữa, anh mau về đi.
Phó Thời Lẫm nghẹn lời.
Hẳn là anh không biết cô ở đây mới phải chứ...
Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, đưa tay mở cửa ra.
Khi nhìn thấy người đàn ông đang cầm điện thoại đứng ngoài cửa, hai mắt cô sáng lên:
Sao anh tìm tới được đây?
Cô ôm nhóc con ngồi xuống trước cửa sổ sát đất nhìn về phía đồn cảnh sát, trong lòng lại yên bình đến lạ thường.
5Cứ như thể một khi đã ngồi xuống đây, là cô có thể ngồi suốt cả đêm vậy.
Trong phòng khách, ánh đèn sáng rỡ như ban ngày, tiếng nhạc du dương vang lên.
Giản Thù chu miệng lên, đỏ mặt cãi lại:
Đám huấn luyện viên kia đều tranh nhau dạy em, em thấy phiền quá nên không đi nữa.
Phó Thời Lẫm không hỏi gì thêm, nhanh chóng bắc nồi mì xuống.
Giản Thù nhảy xuống khỏi mặt bàn, chủ động đi lấy bát đũa.
Không, mà bởi vì Cố Chiêu cũng yêu Giản Thù sâu đậm.
...
T9ừ khi lên xe cho tới lúc về nhà, khóe môi Giản Thù vẫn mang theo một nụ cười mỉm, tâm trạng trông rất khác so với trước đây, cũng tốt hơn trướ6c rất nhiều.
Giản Thù cảm thấy tư thế này hơi nguy hiểm, không khỏi nhích người về phía sau, miệng đáp:
Còn cả đóng phim, quay show truyền hình, quay quảng cáo nữa, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi.
Trừ những cái này ra, không còn gì khác nữa à?
Dắt chó đi dạo có được tính không...
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại của cô bỗng đổ chuông.
Giản Thù lấy điện thoại ra khỏi túi áo, thấy là đội trưởng Phó gọi tới, nụ cười chợt nở rộ trên môi. Cô vội vàng nghe máy.
Giọng nam trầm thấp vang lên, khàn khàn đầy từ tính:
Em ngủ chưa?
Giản Thù dọn dẹp bát đũa vào phòng bếp, lúc mở vòi nước ra bắt đầu rửa lại động đến vết thương trên tay trái, khiến cô bất chợt cảm thấy đau nhói.
Đang định để ở đó ngày mai tính thì phía sau lưng bỗng bị có một cơ thể ập tới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.