Chương 225: Rửa bát thôi mà cũng tình thú như thế được


Giản Thù vốn chỉ muốn rửa cho xong bát đĩa thôi, nhưng hơi thở của anh thỉnh thoảng lại phả vào sau tai cô, nóng rực bỏng rát. Mới rửa 8được một lúc, cô đã bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi.

Đến khi rửa xong, cơ thể cô nhớp nháp mồ hôi.

Giản Thù đặt miếng 3rửa bát xuống rồi đi thẳng ra ngoài phòng khách:
Rửa bát xong rồi, anh...

Giản Thù run rẩy, cổ họng khô khốc, không thể phát ra nổi một âm tiết nào.
Cô hít vào một hơi thật sâu, cố hết sức ổn định lại nhịp thở, tự nói với chính mình rằng tất cả đã qua rồi, cô chỉ đang tự dọa mình mà thôi.
Không sao đâu, không sao đâu...
Chờ đến khi tiếng khóc của cô nguôi dần, tâm trạng ổn định hơn, Phó Thời Lẫm mới buông cô ra:
Ngoan, để anh đi kiểm tra xem tại sao lại mất điện.

Giản Thù sụt sịt, kéo góc áo anh lại:
Em đi với anh...


Ừm.


Không... không cần đâu!

Giản Thù nói xong bèn chạy thật nhanh về phòng như một làn khói.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Phó Thời Lẫm thấy nhóc con đang gặm đồ chơi trong phòng khách.
Anh bước tới gần, sau đó khuỵu một gối ngồi xuống trước mặt nó, khẽ xoa cái đầu nhỏ của nó:
Mày giống y hệt cô ấy, vẫn gầy như vậy.

Nhóc con thè lưỡi, thân thiết liếm ngón tay anh.
Ở trong phòng, Giản Thù ôm chăn nằm trên giường, nhưng trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được, đôi mắt mở to không dám nhắm lại.
Giản Thù vùi đầu vào lòng anh, cơ thể run rẩy:
Đội trưởng Phó ơi, em sợ lắm... em thật sự rất sợ...

Phó Thời Lẫm hôn lên đỉnh đầu cô:
Ngoan, có anh ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.


Bạch Trường Châu... đúng là hắn, hắn chính là hung thủ...
Giọng của cô đã pha lẫn tiếng nức nở.

Có...

Nói xong, cô mở chức năng đèn pin của điện thoại lên soi đường vào phòng khách rồi ôm một hộp đồ nghề tới.
Mười phút sau, đèn sáng trở lại.

Chai màu trắng đó phải thêm nước vào trước, vỗ nhẹ thôi, này, này, này... anh đừng véo mặt em chứ.

Từ đầu đến cuối Phó Thời Lẫm vẫn kiên nhẫn hầu hạ cô.
Mãi đến khi mặt cô đã sạch sẽ, anh mới ung dung hỏi:
Có muốn tắm rửa không?

Đúng lúc này, đèn trên đỉnh đầu bỗng dưng tắt phụt.
Nỗi sợ hãi đã kìm nén bấy lâu bỗng chốc trào dâng, Giản Thù thét lên thành tiếng:
Đừng mà, đừng mà!!!

Cửa phòng gần như được mở ra ngay lập tức, Phó Thời Lẫm ôm cô vào lòng, dịu dàng trấn an:
Đừng sợ, chỉ là bị mất điện thôi, không sao hết.


Anh biết rồi, anh sẽ bắt được hắn.

Tiếng khóc của Giản Thù càng rõ ràng hơn:
Em vô dụng quá, rõ ràng là em phải tự vượt qua, rõ ràng là em làm được mà...

Phó Thời Lẫm ôm cô chặt hơn:
Em không cần phải tự vượt qua, em có thể mãi mãi dựa vào anh, biết chưa?

Cô không muốn kéo đội trưởng Phó vào mớ hỗn độn này thêm một lần nào nữa, một mình cô cũng có thể tự khống chế được rồi.
Màn đêm dần u tối hơn, xung quanh càng lúc càng trở nên yên tĩnh.
Giản Thù nắm thật chặt chăn, hơi thở càng thêm nặng nề.
Tiếng xích sắt va chạm trên nền đất vang lên ngày một gần.
Bóng người mơ hồ kia, cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Bạch Trường Châu...

Trên cánh tay em đang có vết thương, liệu có vò k9hăn mặt được không?


Dạ?

Phó Thời Lẫm bước vào phòng tắm:
Lại đây.

Dù Giản Thù rất muốn từ chối, nhưng cô 6vẫn không kìm lại được đáp án từ sâu trong lòng mình, bèn ngoan ngoãn đi vào theo anh. Vừa khéo cô vẫn chưa tẩy trang.
Giản Th5ù ngồi trên nắp bồn cầu, chỉ đạo anh:
Đầu tiên đổ cái này vào bông tẩy trang, đấy, là cái chai đó ấy... Không, không, anh lấy nhầm rồi, là chai màu hồng kia mới đúng.


Sữa rửa mặt là chai bên cạnh, chai anh đang cầm là sữa tắm.


Nhưng em... nhưng em...

Cô nghẹn ngào khóc nức nở, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Giản Thù, anh sẽ không rời xa em nữa đâu.

Phó Thời Lẫm kiểm tra sơ qua rồi nói:
Chỉ là nổ cầu chì thôi, không có vấn đề gì lớn.

Mắt Giản Thù sưng đỏ, hỏi:
Sửa được không ạ?


Được, trong nhà có hộp đồ nghề không?

Phó Thời Lẫm nhìn đôi mắt đỏ bừng của Giản Thù, đưa tay lau nước mắt bên khóe mi cô rồi khẽ cười:
Còn muốn đuổi anh đi nữa không?


Giản Thù bĩu môi, nức nở:
Em có đuổi anh đi đâu chứ...


Phó Thời Lẫm kéo cô vào lòng, vuốt tóc cô nói:
Em không cần phải lo lắng bất kỳ chuyện gì nữa, cứ giao hết cho anh. Nhé?



Không được... Em ở bên cạnh anh chỉ tổ làm hại anh thôi...



Ai nói vậy?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.