Chương 233: Bộ phim trước mặt như chỉ để làm nền mà thôi


Nghe thấy hai từ này, Giản Thù như được sống lại, nhanh nhẹn cầm đồ đạc đứng lên.

May mà trong rạp ai cũng có việc riêng 8của mình cả, vì vậy không một ai chú ý tới bọn họ.
Tiếng Phó Thời Lẫm vọng tới từ phía sau lưng cô:
Anh về trước đây.

Giản Thù sửng sốt. đứng phắt dậy, hai mắt trợn trừng khó tin nói:
Anh cứ thế mà đi á?

Cô ho khẽ một tiếng, định rời khỏi lòng đội trưởng Phó:
Từ từ đã anh, đợi em dọn dẹp một chút...

Phó Thời Lẫm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo xuống dưới dán vào một bộ phận nóng bỏng. Anh khẽ cắn vành tai cô, giọng trầm khàn:
Anh không đợi được.

Nào có ai như anh chứ!
Thế nhưng, Giản Thù chỉ vừa đi được mấy bước, eo cô đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, cả người lập tức bị áp sát vào tường. Thân thể cao lớn của người đàn ông bao trọn lấy cô, khóe môi mang theo một ý cười:
Giận rồi à?

Cho dù là địa điểm hay ánh đèn màu ấm, thì tất cả cũng đều rất hoàn hảo. Có lẽ do đã lâu không gặp nên cơ thể của hai người đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để đón lấy nhau rồi.
Nụ hôn này như một chiếc công tắc, khiến cho tất cả những tình cảm bị đè nén ẩn giấu bấy lâu nay, lập tức bùng cháy.
Giản 6Thù vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, Phó Thời Lẫm đã mở cửa xe bên ghế lái phụ ra:
Em lên xe đi.

Cô rề rà đi tới 5ngồi vào trong xe.
Bắt đầu từ bàn tay, cả người Giản Thù dần dần nóng rực lên.
Trong phòng cô có một chiếc sofa nhỏ.
Giản Thù thật sự tức giận, vì vậy cô cắn rất mạnh, nhưng môi lưỡi cô thì lại vô cùng mềm mại.
Phó Thời Lẫm không định trêu cô nữa. Từ khi nhận được ảnh chụp tới giờ, anh đã phải nhịn cả một buổi tối rồi.
Phó Thời Lẫm bình tĩnh đáp:
Còn chuyện gì nữa không?

Giản Thù nghẹn lời.
Phó Thời Lẫm nói:
Đợi anh một chút, anh đi mua bao thuốc đã.

Giản Thù nhẹ nhàng gật đầu.
Phó Thời Lẫm bế cô vào phòng ngủ.
Trên giường của Giản Thù rải đầy quần áo mà cô đã thay trước khi đi, trông vô cùng bừa bộn.

Trông em có giống như đang vui không?


Sao em lại giận?

Cô thật sự rất muốn giã cho anh một trận!
Giản Thù tức tối nói:
Về đi, về đi, em đi tắm đây!

Giản Thù ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy tràn ngập nụ cười của người đàn ông. Cô chợt cảm thấy, có đôi lúc đội trưởng Phó không chỉ xấu xa một cách bình thường thôi đâu.
Cô nhón chân lên, cắn vào cằm anh một phát:
Anh nghĩ là vì sao?

Phó Thời Lẫm cất giọng trầm thấp đầy gợi cảm:
Sẽ có lúc đói thôi.

Chiếc xe chậm rãi chạy đi.
Vòng vo cả một buổi trời, hóa ra anh lại chẳng hề có ý đó. Thế mà chiều nay vừa mới lên xe đã ra sức hôn cô, lúc nãy còn nói mấy lời mờ ám như vậy nữa chứ.
Cuối cùng, sự thật lại nói với cô rằng, tất cả chỉ là do cô đã nghĩ quá nhiều ư?
Giản Thù cảm thấy câu nói này của anh có hàm ý khác. Cô khẽ liếm môi, chợt nhận ra bầu không khí hơi khô nóng. Càng mờ ám mông lung như vậy, lại càng khiến cho người ta cảm thấy khó nhịn hơn.
Cô chỉ muốn bay về nhà ngay lập tức thôi.
Sau khi cắn xong, cơn tức của Giản Thù cũng đã tiêu tan đôi chút.
Đúng lúc cô đang định lùi lại thì cánh tay của người đàn ông bỗng siết chặt hơn, kéo cô sát vào lòng mình, đôi môi mỏng lập tức áp xuống.
Giản Thù không kịp đề phòng lại bị nụ hôn như cuồng phong bão tố của anh quấn lấy, suýt nữa đã không thở nổi.
Nụ hôn này không giống với nụ hôn mãnh liệt trong xe, mà mang tính ám chỉ rõ ràng.
Sau khi lên xe, anh đưa cho cô một túi đồ ăn vặt, bên trong cái gì cũng có.
Giản Thù cầm lấy rồi ôm vào ngực:
Em không đói mà...


Em có muốn ăn gì không?


Em không thấy đói, anh mua thuốc thôi là được.

Một cơn gió bỗng thổi tới, Giản Thù hơi rụt cổ lại rồi kéo cửa kính lên.
Một lát sau, Phó Thời Lẫm trở về.
Phó Thời Lẫm nhướng mày:
Ok.

Cửa xe đóng lại, Giản Thù lấy gương ra soi rồi véo véo mặt mình. Dù sao hôm nay cô cũng trang điểm tỉ mỉ lắm mà, chẳng lẽ lại không có sức hút đến vậy ư?
Cửa vừa mở, nhóc con đã chạy ra đón.
Giản Thù ôm nó lên đặt vào ổ, vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của nó rồi nhỏ giọng nói:
Con nhớ ngoan ngoãn đừng nghịch ngợm nhé, mẹ còn có chính sự phải làm đấy.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Giản Thù vẫn còn mải suy nghĩ xem lát nữa có 3nên tạt qua siêu thị dưới khu nhà để mua
mấy thứ
không.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của của anh, Giản Thù khẽ bĩu môi.
Sao tối nay đội trưởng Phó bình tĩnh thế nhỉ, lẽ nào ăn chay mấy tháng xong lại mất hẳn hứng thú luôn rồi à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.