Chương 232: Bộ phim trước mặt như chỉ để làm nền mà thôi
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 897 chữ
- 2022-02-06 07:18:16
Giản Thù nghe vậy thì cười tít mắt nói:
Được chứ.
Thấy cô tốt tính như thế, anh chàng phục vụ cũng dạn dĩ hơn đôi chút. Chờ 8cô ký tên xong, cậu ta lại lấy hết can đảm nói:
Cho em chụp một tấm với chị được không ạ?
Giản Thù gật đầu.
Cô nghiến chặt răng, ném ngược câu hỏi lại cho anh:
Anh thấy khó ngửi lắm sao?
Dễ ngửi.
Thế còn tạm được.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Giản Thù khẽ chun mũi ngửi ngửi, nói:
Sao em cảm giác trong này có mùi gì đó chua chua thế nhỉ?
Ngón tay thon dài của Phó Thời Lẫm mân mê tách trà, giọng nói trầm thấp từ tốn vang lên:
Nước hoa của em bị biến chất rồi à?
Giản Thù cạn lời.
Giản Thù xoa mũi, cắn răng nói:
Đi!
...
Giản Thù thật sự không ngờ rằng, một người không biết lãng mạn là gì như đội trưởng Phó mà lại đặt vé xem phim dành cho tình nhân.
Cuối cùng cậu phục vụ mới lấy lại lý trí từ trong c5ơn phấn khích khi được gặp thần tượng, ý thức được rằng mình đang làm việc, vội nói:
Hai anh chị chờ một lát nhé, tôi sẽ đưa món lên ngay đây ạ.
Cậu ta vội vã ra ngoài, nhưng khi mở điện thoại lên xem, trong đầu lập tức xuất hiện đầy dấu chấm hỏi.
Ảnh chụp mờ nhòe đã đành, nhưng sao trong ảnh chỉ có một mình cậu ta thôi vậy, nữ thần đâu mất rồi???
Giản Thù lại chớp chớp mắt hỏi:
Đội trưởng Phó, mấy tấm ảnh em gửi cho anh lúc chiều có đẹp không?
Động tác rót trà của Phó Thời Lẫm hơi khựng lại:
Phong cách chụp ảnh tạp chí của em đều như vậy cả sao?
Đâu có ạ, phong cách lần này kín đáo hơn một chút.
Xem ra lần này quyết định đi xem phim quả là đúng đắn.
Có lẽ vì hôm nay là ngày thường nên rạp tình nhân cũng không có quá nhiều người, chỗ ngồi của từng cặp cách nhau khá xa.
Hơn nữa, mọi người đều tới đây để yêu đương nên chẳng ai rảnh rỗi đi quan tâm người xung quanh là ai làm gì.
Giản Thù mặc váy hai dây vốn đã thấy hơi lạnh, trong rạp lại mở điều hòa nên sau khi ngồi xuống, cô liền trắng trợn chui ngay vào lòng người đàn ông bên cạnh.
Cơ thể đội trưởng Phó rất ấm áp, hơn nữa lại có cơ có thịt nên ôm cũng vô cùng thoải mái.
Không lâu sau, bộ phim bắt đầu. Thế nhưng chưa được mấy phút, cặp tình nhân trước mặt bọn họ đã ôm hôn nhau say đắm, tiếng động phát ra vô cùng rõ ràng.
Phó Thời Lẫm tức nghẹn. Vậy trước đây còn không kín đáo đến mức nào nữa chứ?
Nụ cười của Giản Thù càng xán lạn hơn:
Lừa anh đấy. Có điều, đúng là phong cách chụp ảnh rất đa dạng, nhưng em vẫn thích lần này nhất.
Phó Thời Lẫm lặng lẽ liếm môi, ánh mắt sâu thăm thẳm, vậy mà Giản Thù lại chẳng hề phát hiện ra.
Hai người ăn tối xong, lúc bước ra khỏi nhà hàng, gió lạnh từ bên ngoài thổi tới khiến cho Giản Thù hắt hơi một cái.
Tuy mùa này thời tiết vẫn còn khá ấm áp, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn thấp hơn rất nhiều so với ban ngày.
Phó Thời Lẫm kéo cô sát vào lòng, cười hỏi:
Có đi xem phim nữa không?
Cậu phụ3c vụ vô cùng mừng rỡ, vội lấy điện thoại ra đưa cho người đàn ông đang lạnh mặt uống trà:
Phiền anh chụp giúp tôi một tấm với, cảm ơ9n!
Nói xong, cậu ta dựa vào gần Giản Thù tạo dáng chụp ảnh.
Phó Thời Lẫm nhìn lên rồi thuận tay chụp một tấm, sau đó6 ném trả lại điện thoại cho cậu phục vụ:
Cho thêm một đĩa trái cây nữa.
Các cặp tình nhân còn lạ, có vẻ đã bắt đầu tập trung vào việc chính. Bộ phim trước mặt như chỉ để làm nền mà thôi vậy.
Giản Thù bỗng cảm thấy hơi khó chịu. Cô điều chỉnh lại tư thế ngồi trong lòng đội trưởng Phó rồi cầm chai nước bên cạnh lên uống, nhưng thật sự chẳng thể nào tập trung xem phim được.
Cô quay đầu sang nhìn đội trưởng Phó, phát hiện anh vẫn đang nhìn màn hình, vẻ mặt bình thản như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi cảnh vật xung quanh.
Trong không gian mờ tối này, kể cả điều kiện, hoàn cảnh hay bầu không khí đều rất thích hợp.
Giản Thù cũng dần dần đặt suy nghĩ vào chuyện khác. Cô nhích lại gần cơ thể anh hơn, tay cũng nhân cơ hội luồn vào trong vạt áo anh, vuốt ve cơ bụng anh.
Nhưng nào ngờ, cô chỉ vừa động tay động chân một chút, Phó Thời Lẫm đã bắt lấy cổ tay cô.
Anh nghiêng đầu, thấp giọng nói vào tai Giản Thù:
Có camera giám sát đấy.
Cô hơi ngây người rồi vội vã rút tay về, lùi lại, ngồi nghiêm chỉnh trở lại.
Sao lại có camera giám sát chứ!
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm khẽ nhếch lên, anh mở chai nước ra uống một hớp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.