Chương 231: Chưa nếm ra được, hay để anh thử lại nhé?


Thẩm Hành: Tối nay đi ăn không?

Giản Thù: Không rảnh.

Thẩm Hành: ?
Cô chạy tới chỗ chiếc xe việt dã màu đen, mở cửa bên ghế lái phụ ra ngồi vào, vừa cài dây an toàn vừa thở dốc hỏi:
Anh chờ lâu lắm rồi đúng không, em...

Giản Thù còn chưa nói hết câu, người đàn ông đã nhanh chóng nghiêng người, ngậm lấy môi cô. Trong hơi thở quấn quýt triền miên của hai người tràn ngập mùi thuốc lá.
Phó Thời Lẫm giữ chặt gáy cô, áp đầu cô về phía mình, đầu lưỡi cạy mở bờ môi mềm mại của cô, tấn công thần tốc, hôn càng lúc càng mạnh bạo.
Bây giờ khí trời vẫn chưa quá lạnh, rất thích hợp để mặc váy.
Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy trơn màu đỏ, phần thân váy có hai lớp, lớp bên trong là lớp lót màu da vừa khéo che khuất đến bắp đùi, bên ngoài là một lớp voan mỏng trong suốt có thêu hoa văn màu đỏ kéo dài tới gối.
Sau khi thay váy xong, Giản Thù dặm lại lớp trang điểm, tô lại son môi, sau đó đeo dây chuyền và khuyên tai vào, búi một kiểu tóc đơn giản rồi xịt nước hoa, xong chạy ra cửa xỏ một đôi cao gót vào rồi vội vàng xuống lầu.
Ăn xong rồi còn... có việc phải làm nữa đấy.
Phó Thời Lẫm khởi động xe, từ tốn nói:
Anh đặt vé xem phim rồi, ăn xong mình qua đó luôn.

Giản Thù ngớ ra.
Đối với anh ta mà nói, quyền anh có ý nghĩa rất quan trọng, nếu ngay cả về khoản này mà còn thua thì anh ta sẽ không thể nuốt trôi cơn tức được.
Giản Thù không hiểu lắm:
Đấu gì cơ?


Em cứ chuyển lời cho anh ta là được, thế nhé, tôi có việc phải đi đây.

Mười phút sau, xe dừng lại trước khu nhà của cô.
Phương Phương vốn muốn đưa cô lên nhà nhưng lại bị cô từ chối.
Giản Thù nói:
Mọi người đã vất vả cả ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi.


Nếu như anh ta không trở về thì sao?


Đáp án đều như nhau.

Thẩm Hành cười:
Tôi hiểu rồi, chúc hai người hạnh phúc.

Đã lâu rồi Giản Thù chưa được hôn như vậy, còn suýt chút nữa nghẹt thở.
Cũng may nụ hôn này nhanh chóng dịu dàng trở lại, chừa cho cô chút không gian để thở.
Cùng lúc đó, ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ khàng vuốt ve da thịt non mịn sau gáy cô, tê dại đến mức khiến cô run rẩy.
Nói xong, cô liền nhảy thẳng xuống xe, sau đó chạy biến vào khu nhà ngay tức khắc.
Phương Phương nhìn bóng lưng hơi lộ vẻ kích động của cô, trong lòng thầm cảm thấy, có lẽ tối nay… chị ấy sắp bị ăn sạch rồi.
Về đến nhà, Giản Thù bắt đầu lục tung cả tủ quần áo lên.
Tuy cô vẫn luôn muốn đi xem phim với anh, nhưng chẳng phải đêm nay còn có chuyện quan trọng hơn phải làm à?
Phó Thời Lẫm không nghe thấy cô trả lời, vừa quay đầu lại liền thấy Giản Thù đang tức giận trừng mắt nhìn mình.
Anh hỏi:
Không muốn xem à? Vậy để anh hủy...

Giản Thù hỏi:
Son có vị gì thế anh?

Phó Thời Lẫm nhướng mày, ngón tay khẽ vuốt ve tay lái, đôi mắt đen trầm lắng:
Chưa nếm ra được, hay để anh thử lại nhé?

Giản Thù mím môi bật cười:
Được rồi, anh nhanh lên, chúng ta đi ăn tối thôi.

Giản Thù ngây người, nghe tiếng bíp bíp vang lên trong điện thoại mà chẳng hiểu mô tê gì cả.
Phương Phương hỏi:
Chị Giản Thù, là cậu Thẩm à? Anh ta nói gì vậy ạ?


Cũng không có gì, chỉ là… cứ quái quái thế nào ấy.

Giản Thù: Tôi bận hẹn hò rồi.
8
Thẩm Hành: ...
Giản Thù đặt điện thoại xuống, đang định chợp mắt một lát thì chuông điện thoại bỗng vang lên.
Là Thẩm Hành gọi tới. Anh ta cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
Em và anh ta làm hòa rồi à?


Ừm9.
Giản Thù nghịch tua rua trên lỗ quần jean, cất giọng nhẹ nhàng hờ hững,
Thẩm Hành, tôi rất biết ơn anh vì đã giúp đỡ cho6 tôi rất nhiều trong thời gian qua, tôi nhất định sẽ nghĩ cách báo đáp anh, nhưng yêu cầu mà anh đã đưa ra, tôi thật sự khôn5g thể thực hiện được.

Trái tim Giản Thù khẽ run lên, máu nóng toàn thân dường như đều vì nụ hôn này mà bắt đầu cuộn trào sôi sục.
Một cảm xúc nào đó đang dần dần thức tỉnh.
Nhưng ngay tại thời điểm này, Phó Thời Lẫm lại bất chợt buông cô ra, giọng nói trầm khàn vang lên:
Đi ăn thôi.

Đặt chỗ rồi thì không hủy được hay sao???
Dù vậy, cô vẫn bĩu môi rồi lấy khăn giấy ướt trong túi ra lau cho anh.
Hôm nay cô đánh son tông màu đậm, vì vậy lúc này khóe môi đội trưởng Phó cũng dính đầy dấu son. Chắc chắn vừa rồi anh ăn không ít son đâu.
Giản Thù ngẩn người.
Sao hôm nay anh ta dễ nói chuyện thế nhỉ, cô sắp không nhận ra anh ta nữa rồi.
Thẩm Hành nói:
Em nói với anh ta, do hôm qua tôi uống nhiều rượu quá nên tinh thần không được minh mẫn lắm, nếu có gan thì đấu lại lần nữa xem, lần này tôi nhất định sẽ không thua đâu.

Đầu lưỡi Giản Thù khẽ liếm môi dưới, đôi mắt ướt át, cô ám chỉ một cách rõ ràng:
Hay là... mình đừng đi ăn nữa?


Anh đặt chỗ rồi.

Giản Thù nghẹn lời.

Đừng!!!
Giản Thù nghiến răng nghiến lợi,
Phải xem chứ!


Khó khăn lắm mới có cơ hội được đi xem phim với anh, hơn nữa điều quan trọng nhất là đội trưởng Phó lại mở lời trước, biết hẹn hò là phải tới rạp chiếu phim chứ không phải là phòng gym.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.