Chương 230: Chưa nếm ra được, hay để anh thử lại nhé?



Tôi không hỏi gì nữa, làm phiền giáo sư Bạch phải mất công tới đây một chuyến như thế này.


Bạch Trường Châu ung dung đứng8 lên chỉnh lại ống tay áo:
Cũng không thể nói là làm phiền được, chuyện tôi làm cô Giản bị thương là thật, các anh cũng chỉ thực 3hiện theo đúng quy trình làm việc thôi. Còn về phía cô Giản, tôi sẽ dành ra chút thời gian để đích thân tới xin lỗi cô ấy.

Phó Thời Lẫm gật đầu:
Mạnh Viễn, tiễn giáo sư Bạch.


Mạnh Viễn đơ người, thật sự rất muốn khóc.
Thật ra tính tới thời điểm hiện tại, thì vụ án này có hai chỗ mâu thuẫn.
Một là, nếu dựa vào lời khai của Vương Kiến Quân, thì chiều cao của hung thủ không trùng khớp với phác thảo tội phạm trước đây.
Hai là, mối quan hệ giữa Ôn Hải Thanh và Bạch Trường Châu trước đây đã từng bị Bạch Trường Châu che giấu. Cho dù anh ta đã tìm đầy đủ lý do thoái thác đi chăng nữa, thì đây vẫn là một điểm đáng ngờ.

Có cử người hay không thì anh ta cũng đã phát hiện ra rồi.
Phó Thời Lẫm khựng lại trong chốc lát rồi nói tiếp,
Nhớ phải theo sát một chút, anh ta làm gì hay gặp ai đều không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Chu Tiến nói:
Vâng ạ!

Phó Thời Lẫm hơi mím môi:
Ngoài ra, một khi phát hiện anh ta có ý định tới gần Giản Thù thì phải chặn lại ngay lập tức, bất kể là dùng lý do gì đi chăng nữa.

Phó Thời Lẫm mở cửa bước lên xe, ngay sau đó điện thoại di động chợt đổ chuông.
Giọng Giản Thù vang lên:
Đội trưởng Phó, bên em xong việc rồi, anh có còn bận không?


Anh cũng xong rồi, để anh tới đón em nhé?


Em hiểu rồi.

Chu Tiến lập tức đi làm nhiệm vụ của mình.
Phó Thời Lẫm về phòng làm việc rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.

Giáo sư Bạch có từng ngầm qua lại với Ôn Hải Thanh không?

Bạch Trường Châu không thay đổi sắc mặt, trả lời:
Cũng không có gì gọi là ngầm qua lại cả, chẳng qua tôi thấy cuộc sống của cậu ta hơi khó khăn nên đã từng giúp đỡ mấy lần thôi.

Phó Thời Lẫm hơi nheo mắt, bình thản nói:
Nếu thế thì vì sao lần trước giáo sư Bạch không nhắc gì về chuyện này nhỉ?

Nhưng cả hai điều này, một cái thì chứng minh hung thủ chính là một người khác, một cái thì lại chỉ ra rằng Bạch Trường Châu chính là hung thủ.
Trước đây Mạnh Viễn đã từng nghĩ tới một khả năng, rằng người đã tìm gặp Vương Kiến Quân có khi nào là được hung thủ thuê tới hay không, nhưng khả năng này rất nhỏ, bởi vì sau khi vụ mô phỏng giết người xảy ra, tin tức tràn lan trên báo chí, hung thủ không thể mạo hiểm xuất đầu lộ diện như vậy được.
Từ những sự cố đã từng xuất hiện lúc trước, có thể suy ra được rằng mỗi một bước đi của hắn đều đã được sắp đặt tỉ mỉ, hoàn toàn có thể dọn sạch chứng cứ sau khi đã ra tay xong.
Hung thủ có hai người.
Nhưng khả năng này nhanh chóng bị bác bỏ, bởi vì căn cứ vào vật chất trao đổi để lại ở hiện trường vụ án, thì hung thủ chỉ có một người mà thôi.
Nếu là hai người, thì cho dù phối hợp ăn ý đến đâu, cũng vẫn sẽ để lại dấu vết.
Lúc ra tới cửa,6 Bạch Trường Châu hơi dừng bước, nói:
Hôm nay thời gian hơi gấp, nếu đội trưởng Phó cần hỏi thêm gì thì cứ việc tới tìm tôi bất c5ứ lúc nào nhé.

Sau khi anh ta đã đi được vài bước, Phó Thời Lẫm mới lên tiếng hỏi:
Giáo sư Bạch, nhân đây tôi có thể hỏi thêm một câu nữa về vụ án của Ôn Hải Thanh lần trước không?

Bạch Trường Châu dừng lại, gật đầu nói:
Xin cứ tự nhiên.

Nếu như ngay lúc này lại đi thuê ngẫu nhiên thì sẽ có thêm một người nữa biết được danh tính của hắn.
Dựa theo cách làm việc trước đây của hung thủ, xác suất này là rất nhỏ, bởi vì hắn không chỉ giết người, mà còn đang khiêu chiến với cảnh sát.
Trừ khi…
Sau khi Bạch Trường Châu và Mạnh Viễn đã đi rồi, Chu Tiến bước tới, hỏi:
Đội trưởng Phó, chúng ta cứ để anh ta đi như vậy sao?


Ừm, cử người theo dõi anh ta 24/24.


Nhưng hôm nay chúng ta đã gọi anh ta về đồn rồi, chắc chắn anh ta sẽ cảnh giác hơn. Nếu tiếp tục cử người theo dõi, có khi nào anh ta sẽ phát hiện ra chúng ta đã bắt đầu nghi ngờ anh ta rồi không...


Tôi chỉ cố gắng hỗ trợ cho việc học tập của cậu ta hết mức có thể trong khả năng của mình thôi, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này mà cũng nói ra thì chẳng phải là hẹp hòi lắm sao.

Phó Thời Lẫm khẽ liếm môi cười:
Giáo sư Bạch về cẩn thận.


Tạm biệt.


Không cần đâu.
Giản Thù che micro điện thoại, hạ thấp giọng xuống,
Phương Phương đưa em về rồi, anh cứ chờ em dưới lầu là được, chúng ta cùng đi ăn tối.


Phó Thời Lẫm cong môi, cài dây an toàn vào:
Ok, em muốn ăn gì?



Thịt nướng đi... À từ từ đã, hay là đồ Nhật đi, anh không ăn được món quá cay mà.
Phương Phương đang chờ cô bên kia nên Giản Thù cũng không thể nói quá lâu,
Cứ như vậy đã nhé, hẹn gặp anh dưới lầu.


Dứt lời, không đợi anh trả lời cô đã vội vàng cúp máy, không biết tại sao lại cảm thấy hơi kích thích.

Phó Thời Lẫm ngẩn ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.