Chương 235: Ngay khoảnh khắc chạm xuống đất đó, chân cô lập tức run rẩy


Cô biết, chắc chắn anh đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện giữa cô và Cố Chiêu ban nãy.

Cho dù cô có cãi vã to tiếng vớ8i Cố Chiêu đến đâu, cho dù cô không ủng hộ quan điểm của anh ta đến thế nào, thì giữa bọn họ, vẫn có một mối liên hệ đặc bi3ệt.
Giản Thù ưm một tiếng, vùi đầu vào ngực anh, đáp:
Không ăn đâu, em buồn ngủ lắm.


Vậy em ngủ đi.
Phó Thời Lẫm tắt đèn, sau đó kéo chăn lên đắp cho cô.

Tập đoàn Hứa thị ạ…

Phó Thời Lẫm nhíu mày, đứng lên hỏi:
Trước đây thì sao?

Theo kết quả giám định pháp y sơ bộ, chủ nhân của bộ hài cốt này là nữ, tuổi từ hai mươi lăm đến ba mươi, thời điểm tử vong là vào khoảng mười năm trước.
Trời chỉ vừa tờ mờ sáng, trên đỉnh núi hoang vắng vốn không có ai lui tới bây giờ đã đứng đầy người, dải phân cách cũng được giăng lên.
Giản Thù còn không có cả sức để mở mắt chứ đừng nói đến ăn, vừa đặt đầu xuống gối là đã chẳng buồn động đậy nữa.
Phó Thời Lẫm ôm cô, thấp giọng nói:
Anh làm món khác cho em nhé?


Ừm, trong đồn có vụ án.


Em biết rồi...

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, cô mới mở mắt nhìn đồng hồ, bây giờ mới sáu giờ rưỡi...
Giản Thù thật sự rất buồn ngủ, vì vậy cũng không có hơi sức đâu để nghĩ ngợi nhiều, bèn trở mình ngủ tiếp.
Phó Thời Lẫm khẽ cắn tai Giản Thù, bàn tay lớn luồn vào bên trong váy ngủ của cô, tinh tế vuốt ve:
Còn nóng lắm, để nguội một chút hẵng ăn.

Giản Thù ngây người.
Trong khu Đông Sơn có một mảnh đất trống đã bị bỏ hoang từ rất lâu, cỏ dại um tùm, nước bùn phủ kín, quanh năm chẳng có ai lui tới. Nhưng cách đây không lâu, miếng đất này đã được mua lại để thi công, phát triển.
Tối qua, lúc người của bên thi công đến để tiến hành đào xới dọn cỏ thì bất chợt đào lên được một bộ hài cốt. Họ lập tức báo cảnh sát.
Kích thích từ cả hai phía hòa trộn vào nhau, khiến cho Giản Thù vừa thống khổ vừa sung sướng, chỉ có thể bấu chặt lấy người anh.
Chìm chìm nổi nổi.

Trước đây miếng đất này không có chủ, vì vậy Tập đoàn Hứa thị đã dùng một số tiền rất thấp để mua lại nó từ Tổng cục Quản lý Đất đai. Lúc nãy em có nghe công nhân phụ trách khai hoang nói, bọn họ định xây một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở đây.

Khu Đông Sơn có khí hậu khá ôn hòa, không khí cũng trong lành hơn nhiều so với thành phố, là một nơi rất thích hợp để nghỉ dưỡng.
Đối với cô mà nói, Cố Chiêu là người thân duy nhất trên đời này, cho nên cô không thể hoàn toàn dứt bỏ được.
Phó Thời Lẫm nắm chặt lấy tay cô, giọng nói trầm khàn:
Chẳng phải em đang đói sao, chuẩn bị ăn được rồi đấy.

Giản Thù hơi buông tay ra, ló đầu ra nhìn vào trong nồi:
Anh làm món gì vậy, thơm quá đi mất.

Nhưng cô còn chưa5 kịp nhìn rõ thì cơ thể đã bị người đàn ông nhấc bổng, đặt lên trên bàn.
...
Lúc xong việc thì thức ăn trong nồi đã sớm nguội lạnh.
Phó Thời Lẫm thấy thế thì bật cười. Anh kéo chăn xuống rồi cúi đầu hôn lên trán cô:
Cơm anh để trong nồi, khi nào dậy em nhớ ăn nhé.

Nghe anh nói vậy, Giản Thù hơi sững mất vài giây, sau đó cố hết sức mở mắt ra hỏi:
Anh phải đi rồi sao?

Sáng hôm sau.
Giản Thù còn đang mơ mơ màng màng thì cảm thấy trên mặt hơi ngưa ngứa, cô đưa tay đẩy tên đầu sỏ đi, sau đó kéo chăn lên trùm qua đầu.
Lẽ nào anh muốn làm luôn ở đây sao...
Phó Thời Lẫm vừa hôn cô, ngón tay dài vừa đẩy
miếng vải
dưới váy của cô ra, chậm rãi cắm vào trong.
Phó Thời Lẫm vuốt tóc cô:
Vậy anh đi đây, nhớ phải ăn cơm đấy.

Giản Thù nhắm mắt lại gật đầu.
Hôm qua lúc cô ngồi ở đây, anh đã muốn làm như vậy rồi.
Mặt bàn vừa lạnh lẽo vừa không có chỗ dựa, cơ thể của anh lại nóng bỏng rắn chắc.
Mạnh Viễn nói:
Không ạ, trong hài cốt người chết không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào hết, quần áo còn sót lại đã được đưa đi hóa nghiệm rồi.

Sắc mặt Phó Thời Lẫm lạnh như băng, anh đi tới bên cạnh thi thể rồi vén tấm vải trắng ra xem:
Đơn vị đầu tư là ai?

Lúc Phó Thời Lẫm tới nơi, Mạnh Viễn đã nắm rõ thông tin từ phía pháp y, đi tới báo cáo cho anh.

Còn tìm thấy gì khác ở hiện trường không?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.