Chương 236: Ngay khoảnh khắc chạm xuống đất đó, chân cô lập tức run rẩy


Chu Tiến và Mạnh Viễn đưa mắt nhìn nhau, hai ngày chưa chắc đã có kết quả xét nghiệm chứ đừng nói tới tiến hành các bước điều tra tiếp th8eo.

Sắc mặt Phó Thời Lẫm vẫn rất thờ ơ, trong giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì:
Hai ngày là quá gấp, không kịp.

<3br>
Tôi không quan tâm đến chuyện đó, nếu các anh chỉ có năng lực đến thế thôi thì thời gian hai ngày này tôi cũng không cần phải cho nữ9a.



Anh…

Có điều, quần áo tán loạn bên cạnh giường tối qua đã được thu dọn gọn gàng, ngoài phòng khách cũng vậy.
Giản Thù bước vào phòng tắm, ngồi trong bồn tắm nhắn tin báo cho đội trưởng Phó là cô đã dậy rồi, nhưng cô không nhận được tin nhắn trả lời ngay, chắc là anh đang bận.
Tắm rửa xong, Giản Thù mới cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn đôi chút. Cô sấy khô tóc rồi vào phòng bếp mở nồi ra, thức ăn bên trong vẫn còn ấm, có thể ăn được ngay.
Chu Tiến suýt thì bị nghẹn chết, cậu ta quay đầu lại nhìn người đàn ông đang tìm manh mối ở hiện trường, nói:
Đội trưởng Phó, anh ta làm thế chẳng phải là quá đáng lắm sao?

Phó Thời Lẫm xắn tay áo lên, đeo găng tay vào bình thản nói:
Anh ta nhằm vào tôi thôi.


Nhưng không phải anh ta là anh trai chị dâu ư, tại sao lại...


Đàn anh cứ yên tâm, em đã để lại đủ người rồi, nhất định sẽ ứng phó được.
Đinh Du nói,
Nơi này lớn như thế, dù không ngủ nghỉ gì thì các anh cũng không thể tìm kịp đâu.

Phó Thời Lẫm cúi đầu nhìn đồng hồ:
Bắt đầu tìm thôi.

Đinh Du gật đầu, ánh mắt lại rơi vào chiếc đồng hồ trên tay anh, môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, bắt đầu tìm kiếm manh mối cùng các thành viên trong đội.
Lời anh ta nói quá khó nghe, Chu Tiến là một người rất dễ nổi nóng, hoàn toàn không nghe lọt tai, nhưng cậu t6a vừa định tiến lên đã bị Phó Thời Lẫm ngăn lại.
Cố Chiêu nói tiếp:
Thời gian có hạn, hi vọng các anh đừng lãng phí.

N5ói xong, anh ta lập tức xoay người rời đi.
Mạnh Viễn ho nhẹ một tiếng, dùng cùi chỏ huých Chu Tiến ý bảo cậu ta bớt nói lại một chút.
Phó Thời Lẫm như không hề nghe thấy lời cậu ta, vẫn chuyên tâm tìm kiếm ở nơi phát hiện hài cốt. Tiếp đó anh nhặt lên một món đồ nhỏ, sau khi quét hết bùn đất đi, một chiếc nhẫn đã mất đi màu sắc vốn có chợt hiện ra.
Mạnh Viễn nhanh chóng lấy ra một chiếc túi zip.
Phó Thời Lẫm khẽ mím đôi môi mỏng:
Trừ việc bảo vệ Giản Thù ra, tất cả những người khác trong đội không được ngừng nghỉ, lấy nơi này làm trung tâm bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm. Cậu cử người đưa chiếc nhẫn này tới cơ quan giám định, sau khi có kết quả lập tức tiến hành điều tra trên phạm vi toàn thành. Ngoài ra, cậu tới cơ quan quản lý hồ sơ của người mất tích tìm xem có hồ sơ nào tương xứng với đặc điểm của người chết hay không.


Vâng ạ.

Mạnh Viễn và Chu Tiến lập tức rời đi.
Nhớ tới các loại tư thế đêm qua, mặt Giản Thù vừa ửng hồng vừa nóng bừng lên.
Lần cuối cùng kia, đi từ nhà bếp đến phòng ăn rồi lại tới sofa… quần áo rơi đầy đất.
Đội trưởng Phó thật sự... quá khủng khiếp!
Phó Thời Lẫm tháo găng tay ra, cử người đưa thi thể đi.
Một tiếng sau, Đinh Du dẫn hơn một nửa đội viên tới đây, bước nhanh đến nói:
Đàn anh, em nghe nói thời gian của các anh trong vụ án này rất gấp, nhân lực lại không đủ, hiện giờ bọn em đang không phải giải quyết vụ án nào gấp nên đã xin phép đồn trưởng Diệp tới hỗ trợ các anh.

Phó Thời Lẫm hơi chau mày:
Ở đây không cần các cô đâu, vụ án của Bạch Trường Châu vẫn đang cần phải theo sát.

Giản Thù vén chăn lên, ánh nắng rơi xuống tấm lưng trơn bóng trắng nõn của cô, tỏa ra vầng sáng dìu dịu.
Cô ngồi ngẩn ra trên giường một hồi lâu mới đứng lên.
Ngay khoảnh khắc chạm xuống đất ấy, chân cô lập tức run rẩy.
...
Giản Thù ngủ thẳng tới trưa mới dậy. Cô cảm thấy cơ thể vô cùng nhức mỏi, sau khi uể oải duỗi người liền cầm điện thoại ở đầu giường lên xem.
Mười hai giờ rồi.
Ăn cơm xong, Giản Thù lại dắt nhóc con ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó nhân tiện ghé vào siêu thị tươi sống ở khu chung cư bên cạnh mua cả túi đồ ăn về.

Lúc cô sống một mình thỉnh thoảng cũng sẽ mua, nhưng lần nào cũng mua rất ít. Đội trưởng Phó trở về rồi, nên mọi thứ đều khác hẳn.

Giản Thù xách đồ về nhà rồi dọn dẹp nhà cửa lại một lượt, giặt sạch hết ga giường và quần áo bẩn.

Sau khi làm xong tất cả mọi việc, cô nhìn lên đồng hồ thì thấy mới chỉ hai giờ chiều.

Nhàm chán thật đấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.