Chương 237: Ngay khoảnh khắc chạm xuống đất đó, chân cô lập tức run rẩy



Ừm, cứ đi dạo đã, xem có gì hợp thì mua.


Nói xong, cô liền kéo Phương Phương vào một hiệu quần áo nam.

Sau khi đi dạo một v8òng, cô không mua bất cứ thứ gì cho mình cả mà chỉ toàn mua cho đội trưởng Phó.
Trần Văn Quang cười:
Thật vậy sao, nghe nói anh ta giảng bài thú vị lắm đúng không, cô Giản cảm thấy thế nào?

Giản Thù bình thản:
Đúng là giảng rất hay.

Một người có óc khôi hài, vừa nho nhã vừa lịch lãm lại vừa có danh tiếng khiến cho người ta tin phục đến thế, không ai có thể liên hệ anh ta với hung thủ được.
Sau khi hàn huyên với cô thêm vài câu, Trần Văn Quang nói:
Cũng đã muộn rồi, tôi không quấy rầy cô Giản nữa, hẹn gặp lại sau nhé.


Tạm biệt giáo sư Trần.

Về đến nhà, Giản Thù ngã phịch xuống sofa, ánh mắt lơ đễnh, nằm yên một lúc lâu, sau đó bò dậy giặt sạch sẽ số quần áo vừa mua được hôm nay.
Giản Thù im lặng một giây mới lên tiếng hỏi:
Giáo sư Trần và giáo sư Bạch là bạn học cũ, nên chắc là anh biết khá rõ về anh ta đúng không. Anh ta... là người thế nào vậy?


Bạch Trường Châu ấy à...
Trần Văn Quang trầm tư một lúc rồi hơi tiếc nuối đáp,
Thật ra mặc dù là bạn học, nhưng tôi và anh ta cũng không quá thân, có điều trình độ của anh ta trên phương diện tâm lý học tội phạm rất cao, thật sự khiến cho người ta nể phục. Nếu có cơ hội, tôi rất muốn ngồi thảo luận với anh ta một buổi, nhưng bây giờ anh ta là một người rất bận rộn, tôi lại phải đi gấp, nên chỉ đành bỏ qua cơ hội lần này thôi.


Tôi đã từng nghe anh ta giảng bài trên lớp một lần rồi.

Nhưng mà, cũ6ng không cần phải chờ quá lâu, nhiều nhất hai tháng nữa là có thể mặc được rồi.
Giản Thù mua ngay không chút do dự.
Cát-xê q5uảng cáo và cát-xê phim của đạo diễn Giang đã về tới tài khoản của cô rồi, nên hiện giờ cô chính là một nữ đại gia.
Nhìn bóng lưng càng mua lại càng hăng hái của cô, Ph3ương Phương thoáng cảm thấy, có lẽ mình không nên đi cùng Giản Thù lần này...
Đúng là ngược đãi động vật quá đáng mà.
Cửa hi9ệu tiếp theo có một cặp áo khoác tình nhân rất đẹp, chỉ có điều, nó là kiểu dáng thu đông, bây giờ mặc vẫn còn hơi sớm.
Giản Thù cười nói không có gì rồi ra quầy tính tiền.
Hơn nửa năm nay Phương Phương vẫn luôn bầu bạn bên cạnh cô, cùng cô đi sớm về khuya, thay vì nói là trợ lý, Giản Thù lại thích xem cô ấy là bạn hơn.
Cuối cùng hai người bội thu trở về.
Cô sợ nếu để cho nhiều người biết thì sẽ mang tới phiền phức cho quá trình điều tra của đội trưởng Phó.
Nhưng giáo sư Trần, cũng không hẳn là người ngoài...
Trần Văn Quang thấy cô hơi khó xử thì mỉm cười nói:
Nếu cô Giản không muốn nói cũng không sao cả, lần này tôi tới đây chủ yếu là để thăm cô thôi, chỉ cần cô vẫn ổn là tôi yên tâm rồi. Nếu cô có chuyện gì cần tư vấn thì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào nhé.

Sau khi đã mua được kha khá đồ cho đội trưởng Phó, cô lại mua thêm một chiếc túi xách cho Phương Phương.
Phương Phương biết chiếc túi đó là mẫu mới nhất của thương hiệu này, giá trị của nó có thể dọa chết người, vì vậy vội xua tay từ chối:
Chị Giản Thù, em không cần đâu, thật sự không cần đâu ạ.


Em cứ cầm lấy đi, hôm nay tâm trạng của chị rất tốt nên muốn mua đồ tặng em thôi mà.


Không sao, chúng ta tìm chỗ nào ngồi một lát nhé?

Trong một quán cà phê gần đó.
Trần Văn Quang gọi một cốc cà phê Blue Mountain, bình tĩnh nói:
Lần trước tôi thấy tâm trạng của cô Giản không được tốt lắm, bây giờ đã ổn hơn chưa? Tôi vốn định tới bệnh viện thăm cô nhưng lại có việc gấp nên thật sự không thể đi được.

Giản Thù cầm cốc nước lọc trước mặt lên uống một hớp:
Bây giờ tôi ổn rồi, cảm ơn giáo sư Trần đã quan tâm.


Đừng khách sáo. Nhưng cho tôi hỏi là, lần trước cô Giản đã bị kích thích bởi chuyện gì vậy? Trước khi đến cô vẫn còn rất ổn mà, là tôi đã nói gì làm ảnh hưởng đến cô sao?

Giản Thù hơi mím môi, chuyện Bạch Trường Châu có thể là hung thủ, cô không biết bây giờ có nên nói ra hay không.
Phương Phương nghẹn lời, lý do này thật sự khiến người ta khó lòng từ chối được.
Thật ra, Phương Phương cũng rất mừng cho cô, vì hiếm khi thấy cô vui vẻ như vậy.

Vậy... em cảm ơn chị Giản Thù nhé.

Giản Thù gật đầu:
Đang không có chuyện gì làm nên tôi đi dạo một chút, nhân tiện mua thêm ít đồ... Sao giáo sư Trần lại tới đây?


Ngày mai tôi phải về thành phố B rồi, vốn là muốn tới tạm biệt cô một tiếng, nhưng lúc gọi điện cho cô thì cô lại không bắt máy. Tôi hỏi thăm mới biết cô đang sống ở đây.

Nghe vậy, Giản Thù vội lấy điện thoại ra xem thì thấy quả nhiên có không ít cuộc gọi nhỡ, cô hơi xấu hổ nói:
Xin lỗi anh, tôi để điện thoại ở chế độ im lặng nên lúc dạo phố không nghe thấy...

Về đến dưới khu nhà, Giản Thù xách đồ xuống xe, nhưng chỉ vừa đi được mấy bước, trước mặt đã xuất hiện một bóng người.
Cô dừng lại:
Giáo sư Trần...

Trần Văn Quang khẽ cười nói:
Cô Giản vừa đi dạo phố về à?

Như vậy, sau này mỗi lần tới đây, đội trưởng Phó sẽ có thể tắm rửa thay đồ được rồi.

Nhưng lúc phơi quần áo, Giản Thù có hơi phân tâm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.