Chương 238: Tôi là... người nhà cảnh sát


Lúc này ở đồn cảnh sát chỉ có cảnh sát trực ban hoặc những ai đang có vụ án cần giải quyết, những người còn lại đều không ở đây. Cô cũng không thấy8 ai trong đội của đội trưởng Phó cả.

Nhìn nhau vài giây, Đinh Du là người lên tiếng trước, sắc mặt bình thản:
Cô đến tìm đàn anh sao?


Đúng vậy...



Anh ấy đang phụ trách một vụ án, bây giờ đang ở hiện trường.

Giản Thù quay đầu lại, hỏi:
Còn chuyện gì sao?

Đinh Du hít vào một hơi, từ tốn nói:
Tôi biết cô và đàn anh đã q5uay lại với nhau, nhưng vấn đề vẫn tồn tại ở đó, anh ấy…


Cô thích anh ấy, vì sao lại không dám nói?

Sắc mặt Đinh Du trắng bệch, bàn tay từ từ siết chặt lại thành nắm đấm, giọng nói khô khốc:
Tôi chỉ...


Tôi rất cảm ơn cô vì đã lo lắng cho anh ấy, nhưng chuyện giữa hai chúng tôi, tự chúng tôi sẽ có cách xử lý.

Nói xong, Giản Thù quay lưng di thẳng.
Cô chưa từng hận Đinh Du, cũng chưa từng cảm thấy Đinh Du đã nói gì sai.
Quả thực, đội trưởng Phó đã phải chịu đựng biết bao nhiêu chuyện rắc rối vì cô, cho nên lúc ấy cô mới lựa chọn từ bỏ.
Đó cũng là cách giải quyết tốt nhất.
Trước khi đội trưởng Phó xong việc, cô phải chuẩn bị mọi thứ kỹ càng mới được.
Giản Thù vừa xách đồ về tới cổng khu nhà thì bất chợt bị chặn đường.
Trước mặt cô là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi mặc âu phục, anh ta lễ độ nói:
Xin chào cô Giản, tôi là thư ký phó chủ tịch Hứa của Tập đoàn Hứa thị, tôi họ Hàn.

Sắc mặt Giản Thù hơi lạnh đi:
Có chuyện gì sao?


Phó chủ tịch Hứa muốn gặp cô.

Cô bật cười:
Gặp tôi ư?

Nhưng bây giờ thì khác, mọi chuyện đã êm xuôi rồi, cho dù Tần Khả Khả mãi mãi không tỉnh lại đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ có đủ thời gian để nghĩ cách khác.
Vì đã mất đi một lần, nên giờ phút này cô mới càng không dễ buông tay. Trừ khi một ngày nào đó đội trưởng Phó không cần cô nữa.
Giản Thù rời đi một lúc lâu rồi, Đinh Du vẫn còn ngơ ngác đứng chết trân tại chỗ. Cô ta chưa từng nghĩ tới rằng, sẽ có một ngày mọi tâm tư của mình đều bị người ta nói trắng ra hết từ đầu đến cuối, không chút che đậy, không chút giấu giếm, chỉ còn lại sự thật sắc nhọn.
Giản Thù gật đầu, đáp:
Tôi biết rồi, cảm ơn cô9.

Dứt lời, cô quay người định đi về, đội trưởng Phó đã không ở đây thì cô cũng chẳng có lý do gì để nán lại nữa.

Khoan đã.
Đinh6 Du gọi cô lại.
Cô ta lùi lại mấy bước, tay chống lên mặt bàn, bất lực nhắm mắt lại.
...
Quãng đường từ đồn cảnh sát về nhà cũng không xa, Giản Thù đi bộ thẳng về. Lúc tới siêu thị dưới khu nhà, cô ghé vào đó mua thêm một số đồ dùng cá nhân nữa.
Có thể là do không lường trước được cô sẽ nói như vậy, Đinh Du đờ người.
Giản Thù hờ hững nói:
Tôi biết cô muốn tốt cho anh ấy, vì vậy sau khi cô nói với tôi những lời kia, tôi đã ngẫm nghĩ rất kỹ. Đúng là một người xuất sắc như anh ấy không nên bị tôi làm liên lụy. Có điều, cho dù là chúng tôi rời xa nhau hay vẫn ở bên nhau, thì hình như cũng đều không liên quan gì đến cô thì phải.


Cô đã thích anh ấy thì có thể thẳng thắn nói ra, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với cô, dù cho kết quả cuối cùng có ra sao tôi cũng sẽ chấp nhận hết. Nhưng nếu ngay cả nói mà cô cũng không dám, không thẳng thắn nói ra cho anh ấy biết mà chỉ nhắc nhở tôi sau lưng rằng nếu tôi ở bên cạnh anh ấy thì sẽ làm hại anh ấy như thế này… Cô không cảm thấy cách làm đó rất đáng khinh sao?

Hàn Lực khẽ gật đầu:
Đúng vậy, phó chủ tịch Hứa có một số việc liên quan đến anh Cố muốn được trò chuyện riêng với cô Giản.

Giản Thù hơi mím môi. Rạng sáng hôm qua, mặc dù cuộc đối thoại giữa cô và Cố Chiêu có vẻ rất hờ hững, nhưng anh có ý định đi Mỹ thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Bây giờ Hứa Viễn Chinh lại cho người tới đón cô, xem ra vấn đề không nhỏ chút nào.
Giản Thù ngẫm nghĩ rồi nói:
Tôi sẽ theo anh đi gặp ông ấy, chờ tôi lên lầu cất đồ đã.



Vậy tôi sẽ chờ cô Giản ở đây.


Nửa tiếng sau.

Chiếc xe dừng lại ở câu lạc bộ giải trí tư nhân, Hàn Lực dẫn Giản Thù đi vào.

Hứa Viễn Chinh đang ngồi trên sofa nghe cấp dưới báo cáo công việc.

Ông nói:
Ngay từ đầu kế hoạch xây dựng khu Đông Sơn đã do Cố Chiêu phụ trách, chuyện lần này cũng giao cho nó toàn quyền xử lý. Nếu ngay cả chút việc nhỏ này mà nó cũng không giải quyết được, thì mọi công sức tôi bỏ ra để bồi dưỡng nó bao nhiêu năm nay cũng xem như công cốc. Anh nói với nó, cho dù có làm thế nào đi nữa thì cũng phải thi công xong trước thời gian quy định, các thủ tục sau đó không thể dừng lại được.



Vâng ạ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.