Chương 239: Tôi là... người nhà cảnh sát


Hứa Viễn Chinh mỉm cười:
Cô bé à, bướng bỉnh như vậy không tốt đâu.



Phó Chủ tịch Hứa tìm tôi tới đây chắc cũng không p8hải là vì chuyện gì tốt rồi.


Động tác uống trà của Hứa Viễn Chinh hơi khựng lại, sắc mặt nghiêm hơn vài phần, không tre3o ý cười bên miệng nữa. Ông ta đặt tách trà xuống, từ tốn tựa lưng vào sofa, hai tay đan vào nhau nói:
Nếu cô Giản đã như vậy t9hì tôi cũng sẽ nói thẳng, hôm nay tôi mời cô đến đây là hi vọng cô có thể khuyên nhủ Cố Chiêu, khuyên nó đừng vì nhỏ mà mất lớn.6 Trên đời này chỉ có lời nói của cô mới có thể đả động được đến nó thôi.

Không biết có phải do ảo giác hay không, mà cô cứ cảm thấy… hình như cô đã từng gặp cô gái đó ở đâu rồi thì phải... nhưng lại không tài nào nhớ ra được.

Tiểu Thù!
Cố Chiêu bước nhanh tới, chau mày hỏi,
Em không sao chứ?

Giản Thù nhìn đi chỗ khác, khẽ lắc đầu.
Cố Chiêu thở phào nhẹ nhõm, kéo tay cô nhanh chóng rời đi.
Sau khi lên xe, Cố Chiêu mới hỏi:
Ông ấy có làm khó em không?


Không, ông ấy chỉ bảo em khuyên nhủ anh, nhưng em không đồng ý.

Cô đã biết tại sao lần này Cố Chiêu lại bất đồng ý kiến với Hứa Viễn Chinh. Mấy năm nay, cho dù anh ấy có nghe lời Hứa Viễn Chinh đến đâu, thì tóm lại bản chất anh ấy vẫn có những giới hạn và tôn nghiêm của mình.
Giản Thù nói:
Tôi muốn hỏi phó chủ tịch Hứa một câu, trên đời này, có thứ gì mà ông quan tâm đến không?

Hứa Viễn Chinh nhìn cô, không trả lời.
Hứa Viễn Chinh nói:
Cô Giản còn trẻ, đương nhiên không hiểu được ý nghĩa thật sự của mấy chữ này, trước đây bố mẹ cô nhận lấy khoản tiền kia, sao không phải là vì muốn tốt cho Cố Chiêu chứ?

Nghe ông ta nhắc tới bố mẹ, sắc mặt của Giản Thù càng lạnh hơn:
Phó chủ tịch Hứa, số tiền kia, chúng tôi chưa từng động đến dù chỉ một xu.


Tôi biết số tiền đó không là gì cả, cô không cần phải tức giận, điều tôi đang muốn nói tới ở đây chỉ là một ví dụ mà thôi. Bố mẹ cô cũng biết, so với việc sống tiếp một cuộc sống như thế, Cố Chiêu đi theo tôi mới có thêm nhiều lối thoát và cơ hội để phát triển hơn. Bây giờ sự thật đã chứng minh, lựa chọn khi ấy của bọn họ là đúng.

Sắc mặt Hứa Viễn Chinh không tốt như trước nữa, thậm chí có thể nói là rất khó coi.
Đúng lúc này, Hàn Lực gõ cửa nói:
Phó chủ tịch Hứa, cô chủ đến rồi ạ.

Giản Thù khẽ gật đầu với Hứa Viễn Chinh:
Những lời cần nói tôi đã nói hết rồi, tạm biệt.

Giản Thù mím môi:
Những thứ vô nghĩa mà ông nói, là gì cơ?


Mẹ của nó chắc chắn cũng rất hi vọng nó có thể vào được nhà họ Hứa nhận tổ quy tông, những chuyện khác, đều không quan trọng.

Nghe ông ta nói vậy, Giản Thù cũng lờ mờ hiểu ra được một chút.
Hứa Viễn Chinh lạnh mặt ngồi trở lại sofa, không nói gì thêm.
Sau khi mở cửa bước ra, Giản Thù đi thẳng một mạch về phía trước không ngừng một giây nào, lướt luôn qua cô gái đang đứng bên ngoài.
Đi được mấy bước, cô chợt dừng bước quay đầu nhìn thì thấy cô gái kia đã đi vào phòng rồi.
Hầu kết của Cố Chiêu khẽ chuyển động:
Tiểu Thù à...

Giản Thù nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi nói:
Cố Chiêu, nếu đã đi tới bước đường này rồi, thì có thể từ bỏ, nhưng tuyệt đối không được hối hận.

Bởi vì bọn họ, đã mãi mãi không còn đường lui nữa.

Hay là thứ mà Cố Chiêu quan tâm đến, trong mắt ông không đáng một đồng? Tôi biết thương nhân chỉ bàn đến lợi ích, không bàn đến tình cảm, nhưng nếu làm người mà không có nổi trái tim, dù kiếm nhiều tiền đến đâu đi nữa thì có ích lợi gì chứ? Đến một ngày kia khi ông không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, thì người thương tiếc ông cũng sẽ chỉ có những thân nhân mà ông cho là vô nghĩa kia thôi. Những đồng tiền ông kiếm được ấy, nó sẽ đưa tang cho ông sao?

Khi nói những lời này, Giản Thù cũng không hi vọng có thể khiến cho ông ta cảm động hay gì cả, chẳng qua cô vô cùng căm ghét loại người tự cho là đúng này thôi. Lúc nào cũng nói muốn tốt cho người khác nhưng chỉ toàn làm ra những chuyện khiến người khác tổn thương.
Cô cũng càng căm ghét Hứa Viễn Chinh hơn nên mới nói ra hết những suy nghĩ trong lòng, không màng đến hậu quả.
Giản Thù bật cười:
Ông đánh giá tôi hơi cao r5ồi đấy, sau khi Cố Chiêu bỏ đi với ông thì cách suy nghĩ của anh ấy cũng đã thay đổi rất nhiều, càng ngày càng bảo thủ độc đoán, tôi có nói gì anh ấy cũng đều sẽ không nghe.


Thỉnh thoảng bất đồng ý kiến với nhau cũng là chuyện bình thường mà, vả lại tôi tin rằng, nó cũng vì muốn tốt cho cô thôi.


Có phải các người luôn thích treo mấy chữ ‘vì muốn tốt’ bên miệng để thỏa mãn ham muốn khống chế người khác của mình không?


Nếu ông đã trải sẵn đường cho Cố Chiêu, giúp anh ấy đưa ra những quyết định đúng đắn, vậy hôm nay còn tìm tôi tới đây làm gì?

Hứa Viễn Chinh đứng lên đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cảnh vật bên ngoài, nói:
Chính vì những lựa chọn trước đây của nó đều chính xác, nên bước đi quan trọng cuối cùng này, mới không thể có gì sai sót được.

Dứt lời, ông ta quay đầu lại nói với Giản Thù:
Vì vậy, tôi hi vọng cô có thể khuyên nhủ nó, bảo nó từ bỏ hết tất cả những thứ vô nghĩa kia đi, lựa chọn những gì thật sự có lợi đối với mình.

Cho dù có hối hận, thì tất cả đều đã thay đổi rồi, không thể quay trở lại như xưa được.

Vẻ mặt Cố Chiêu mệt mỏi:
Tiểu Thù, em có hận anh không?



Đã từng hận, nhưng em tha thứ cho anh, cũng tha thứ cho chính mình.


Những chuyện trước kia đều là quá khứ của cô, là tội nghiệt nặng nề nhất của cô. Cô vốn cho rằng mình sẽ mang theo chúng sống hết đời này, nhưng đội trưởng Phó đã khiến cho cô hiểu ra rằng, cô phải sống tốt hơn thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.