Chương 240: Tôi là... người nhà cảnh sát


Không lâu sau, Phương Phương gọi điện tới nhắc cô chiều mai có một hoạt động ở Hội chợ Quốc tế Đông Sơn phải tham gia.

Sau khi cúp máy, Giả8n Thù vào phòng tắm tắm rửa, lúc mở ngăn kéo thấy mấy lọ thuốc ngủ và thuốc chống trầm cảm, cô liền lấy ra vứt đi hết.

Cuối cùng cô nằm xu3ống nhìn ánh đèn lóa mắt trên đỉnh đầu, đưa tay ra nhấn công tắc, chỉ để lại một ngọn đèn tường ấm áp, mờ mờ.
Sau khi hoạt động kết thúc, cô vội vã lên xe thay một bộ quần áo đơn giản, đội mũ và đeo khẩu trang vào, sau đó đi mua thức ăn nóng rồi tới khu triền núi mà những người kia đã nói.
Phương Phương vốn muốn đi cùng cô, nhưng Giản Thù nói một mình cô đi là được.
Chỗ đó bây giờ cũng không khó tìm, bao quanh khu vực là xe cảnh sát và dải phân cách, chỉ đứng từ xa thôi là đã có thể nhìn thấy rõ rồi.

Mọi người5 có nghe nói đến chuyện hôm qua người ta đào ra được một bộ hài cốt ở mảnh đất hoang bên kia không? Đáng sợ thật, trước đây tôi hay đi ngang qua đó lắm.


Sáng hôm qua lúc mới đào ra tôi có tới xem thử, mùi ở đó bốc lên nặng lắm.


Cũng đúng thôi, chẳng phải miếng đất đó bị bỏ hoang sao, khắp nơi đầy nước bùn và cỏ dại, rất nhiều người thích vứt rác ở đó, đương nhiên mùi phải khó ngửi rồi.

Cô chui vào trong chăn, ngửi9 mùi của đội trưởng Phó còn lưu lại, rồi hài lòng nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Hội chợ quốc tế Đông Sơn một hoạt động trưng bày của các nhãn hiệ6u, cô đến sớm nửa tiếng ngồi chờ ở sau hậu trường.
Xung quanh có nhân viên lui tới liên tục, thấp giọng xì xào bàn tán.
Anh cảnh sát đáp:
Trong đó đã tìm kiếm xong rồi, cô chờ một chút, bọn họ sẽ ra ngay thôi.

Giản Thù gật đầu nói:
Cảm ơn.

Đúng lúc này, Mạnh Viễn cầm đồ đi ngang qua sau lưng cô. Đi được vài bước, cậu ta chợt quay lại nghiêng đầu nhìn, hơi không dám chắc hỏi:
Giản Thù đấy à?

Giản Thù đứng trước dải phân cách, không dám tùy tiện đi vào vì sợ quấy rầy đến quá trình phá án của bọn họ. Cô hỏi một viên cảnh sát đang đứng bên cạnh:
Chào anh, phiền anh đưa cái này vào trong đó giúp tôi được không?

Anh cảnh sát nhìn cô:
Cô muốn làm gì?


Tôi là... người nhà cảnh sát.

Cô vội quay đầu kéo hờ khẩu trang xuống:
Ừ là tôi.


Sao cô lại đến đây?


Tôi có việc ở gần đây, nghe nói bên này có vụ án nên đoán là các anh cũng có mặt, vì vậy tôi tranh thủ mua ít đồ tới. Các anh chưa ăn cơm đúng không?

Mạnh Viễn xoa xoa bụng, nói:
Suốt từ hôm qua tới giờ tôi chỉ ăn được mỗi cái bánh bao sáng nay thôi, sắp chết đói tới nơi rồi đây. Cô tới đúng lúc quá, để tôi dẫn cô vào.

Giản Thù nói:
Tôi được... vào trong đó sao? Có sợ làm ảnh hưởng gì đến hiện trường không?


Sao lại dễ ảnh hưởng như vậy chứ, mấy chỗ quan trọng đã được rào lại rồi, đi thôi.


Haiz, không biết làm sao mấy anh cảnh sát kia lại có thể ở đó cả một ngày một đêm như vậy được, bây giờ hình như vẫn còn đang tìm kiếm đấy. Nếu là tôi thì đã sớm không chịu nổi rồi.

Lúc nghe thấy câu cuối cùng, Giản Thù thoáng ngẩng đầu lên.
Hẳn là đội trưởng Phó cũng đang ở đó nhỉ?
Giản Thù nhoẻn miệng cười rồi theo cậu ta vào trong.

Cách đó không xa, Phó Thời Lẫm đang đứng bên cạnh một dải phân cách, nghiêm mặt dặn dò cấp dưới.

Chờ anh nói xong, Giản Thù mới đi tới.

Mạnh Viễn xếp đồ cô đã mua lên bàn nhỏ, lớn tiếng gọi những người khác:
Mọi người lại đây ăn này.


Phó Thời Lẫm vừa quay đầu đã thấy ngay cô gái đang đứng sau lưng mình, hơi ngớ người ra không kịp phản ứng.

Thấy xung quanh không có ai chú ý tới họ, Giản Thù bèn dang hai tay nhào thẳng vào lòng anh.

Phó Thời Lẫm cười vỗ lưng cô:
Người anh toàn là bùn thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.