Chương 241: Eo em sắp gãy mất rồi, để về nhà hôn tiếp
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 956 chữ
- 2022-02-06 07:18:29
Đinh Du vừa giải quyết xong công việc bên đồn đã lập tức trở lại đây. Đứng cách mười mấy mét, cô ta nhìn thấy Giản Thù đan8g cầm một chai nước nhẹ nhàng dội cho đàn anh rửa tay, lúc này trong đôi mắt vẫn luôn lạnh nhạt không chút gợn sóng của a3nh lại tỏa ra ánh sáng dìu dịu nhu hòa, khóe môi khẽ cong lên.
Cuối cùng cô ta không bước tới nữa.
Không khéo chẳng bao lâu nữa là được uống rượu mừng của đội trưởng Phó rồi ấy chứ!
Vừa đi được một bước, anh đã quay lại đỡ lấy cánh tay cô:
Em cẩn thận một chút, ở đây nhiều hố lắm.
Tai Giản Thù nóng bừng lên, cô đỏ mặt, cứng họng phản bác,
Chỉ cần nói cho nhân viên biết chiều cao của anh là được mà, có phải chuyện gì khó nói lắm đâu.
Không phải em đã nói là mua đủ sao, không mua quần lót à?
Đương nhiên là phải mua rồi.
Lúc nhân viên bán hàng hỏi, cô chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ để chui xuống, đành phải nói qua quýt là kích cỡ phải lớn một chút.
Lúc nói câu này, Giản Thù hơi chột dạ. Cô không dám nhìn sang anh mà chỉ chăm chăm nhìn về phía trước, ra vẻ nghiêm túc tập trung lái xe.
Một giây sau, giọng nam trầm khàn chậm rãi vang lên:
Em biết rõ số đo của anh đến thế cơ à?
May mà hôm nay Giản Thù đi giày đế bằng, nếu đi giày cao gót thì gót giày đã sớm lún sâu vào đất không rút ra được rồi.
Cô vốn có thể tự đi được, không thấy có gì khó khăn cả, nhưng bây giờ được anh đỡ như vậy, cô lập tức dựa sát vào ngực anh theo bản năng, dán hơn nửa người vào lòng anh, tiện đà ôm lấy eo anh.
Khóe môi mỏng của Phó Thời Lẫm khẽ cong lên, choàng tay ôm lấy vai cô.
Lúc đi tới dải phân cách, người cảnh sát đứng gác ở đó mở lớn mắt nói:
Thì ra cô là người nhà của... đội trưởng Phó à.
Vừa nãy Giản Thù nói mình là người nhà cảnh sát chỉ để tiện đưa đồ vào thôi, nhưng bây giờ khi những từ này được nói ra từ miệng người khác, lại còn là ở trước mặt đội trưởng Phó, cô bất chợt cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, bèn gật đầu qua loa, đáp
vâng
một tiếng rồi kéo tay người đàn ông bên cạnh đi thẳng.
Tới trước chiếc xe việt dã màu đen, Giản Thù cầm lấy chìa khóa từ tay Phó Thời Lẫm:
Anh tranh thủ ngủ một giấc đi, để em lái cho.
Nếu không phải Giản Thù đang lái xe, cô thật sự rất muốn bịt miệng anh lại, sao mấy lời mặn mà kiểu này anh càng nói càng trôi chảy thế nhỉ!
Còn chuyện quần lót...
Khu vực này khá khuất, xe cộ cũng rất ít, ban đầu Giản Thù có hơi hồi hộp, nhưng sau khi lái được một lúc, cô dần dần thả lỏng vô lăng hơn, xe chạy chậm nhưng rất vững vàng. Cô quay sang hỏi:
Đội trưởng Phó, anh muốn về nhà trước hay đi ăn gì đó trước?
Lúc nãy anh chẳng ăn được bao nhiêu, chắc chắn vẫn còn đói.
Phó Thời Lẫm nhướng mày hỏi:
Em chắc không?
Lần cuối cùng cô lái xe là khi anh bị phạt hít đất năm ngoái, lúc đó cô đã lái về nhà với tốc độ 10km/h.
Vâng ạ.
Giản Thù lên tiếng chào hỏi các đội viên còn lại rồi theo Phó Thời Lẫm rời đi. Những người này đều là những người mà cô đã mời đi ăn lúc cô và anh vừa chính thức quen nhau, vì vậy họ đều biết rõ mối quan hệ giữa hai người. Bây giờ, thấy họ đã làm hòa với nhau như vậy, tuy trong lòng vô cùng cảm thán, nhưng ai nấy cũng đều vui mừng chúc phúc cho họ.
Nụ cười của Phó Thời Lẫm càng sâu hơn, anh lấy điện thoại ra đặt thức ăn:
Em muốn ăn gì?
Ăn cháo đi, cả ngày nay anh chưa ăn gì rồi, ăn cháo cho ấm bụng, dễ tiêu hóa nữa.
Cô đẩy anh sang ghế lái phụ, nói:
Chắc mà, em lái chậm một chút là được, đã gần hai ngày anh không được nghỉ ngơi rồi, không lái xe được đâu.
Sau khi lên xe, Giản Thù cài dây an toàn vào, khởi động, đạp chân ga rồi đặt tay lên cần số.
Chờ độ9i trưởng Phó rửa tay xong, Giản Thù vứt chai nước rỗng vào túi rác rồi lấy khăn tay từ trong túi xách ra lau cho anh.
Mạnh Viễn đi tới nói:
Đội trưởng Phó, hai người về trước đi, chuyện còn lại để bọn em xử lý cho.
Phó Thời 5Lẫm gật đầu:
Mọi người đều đã mệt mỏi rồi, dọn dẹp xong thì về thẳng nhà nghỉ ngơi đi nhé.
Phó Thời Lẫm khẽ day ấn đường:
Về nhà đi em, anh muốn thay quần áo trước đã.
Vâng, thế lát nữa em đặt thức ăn về nhà cũng được. Vậy bây giờ... về chỗ em nhé? Em đã mua quần áo và đồ dùng cá nhân cho anh đầy đủ hết rồi.
Nụ cười mờ ám của nhân viên bán hàng khi ấy cô vẫn còn nhớ đến tận bây giờ.
Giản Thù cả giận nói:
Anh mau ngủ đi, đừng nói nữa.
Chiếc xe chậm rãi chạy ra ngoài.
Vẫn còn may, vẫn còn may, lần này không xảy ra sai lầm như lần trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.