Chương 242: Eo em sắp gãy mất rồi, để về nhà hôn tiếp


Anh lập tức đỡ lấy gáy cô, nụ hôn rơi xuống môi Giản Thù.

Không khí trong xe vốn rất loãng, hơn nữa lại còn đang ở tầng8 hầm, Giản Thù phải giữ nguyên một tư thế nên chẳng những hít thở khó khăn, mà cả người cô cũng đã cảm thấy hơi nhức mỏi.
3
Cô khẽ đẩy ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, thở dốc nói:
Eo em sắp gãy mất rồi đây này, về nhà hẵng hôn tiếp.

9
Phó Thời Lẫm vuốt tóc cô:
Đi thôi.


Đồ ăn được giao tới cửa đã nguội lạnh từ lâu.
Ý nghĩ đáng sợ này khiến cho Giản Thù tỉnh táo hơn đôi chút. Cô vội kéo bàn tay đang làm bậy trên eo mình ra, hô to:
Không được! Ăn cơm xong đi đã, anh đã không ăn gì bao nhiêu lâu như thế rồi.

Thấy thái độ kiên quyết của cô, Phó Thời Lẫm cũng không tiếp tục nữa, chỉ hôn thêm một cái lên môi cô, khàn giọng nói:
Ừ, anh biết rồi.

Giản Thù thử nhiệt độ của cháo, may mà vẫn còn khá ấm, rất vừa phải.
Câu nói này của anh nghe rất có ý phiếm chỉ, hơn nữa khi nãy lúc ở trên xe đã nói về quần lót, nên Giản Thù bất giác nghĩ ngay tới chuyện nào đó, trong đầu cô cũng xuất hiện ngay một vài hình ảnh không tiện miêu tả ở đây.
Mặt cô nóng đến mức sắp bốc khói luôn rồi.
Phó Thời Lẫm thấp giọng cười thành tiếng:
Sao mặt em đỏ vậy? Anh chỉ đang nói quần áo rất vừa người thôi mà, em nghĩ đi đâu thế?

Nụ hôn của anh vừa mãnh liệt vừa bá đạo, rồi lại dịu dàng khiến cho người ta say mê chìm đắm.
Giản Thù bị anh hôn đến choáng váng đầu óc. Ngay khi Phó Thời Lẫm nhấc chân Giản Thù đặt cô ngồi lên bàn, xúc cảm lạnh lẽo lập tức khiến cho cô hoàn hồn.
Anh định làm cho tất cả vật dụng có thể sử dụng được trong nhà đều nhiễm phải một tầng sắc thái khác sao?
Cháo đã hâm xong rồi, bây giờ múc ra để nguội một chút, đợi anh tắm xong ra ăn là vừa.
Mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra.
Phó Thời Lẫm mặc quần áo cô mới mua, tóc đã được lau sơ qua, đường nét khuôn mặt đẹp như điêu khắc.
Giản Thù bước tới nằm nhoài lên lưng anh:
Anh đừng trêu nó nữa, mình đi ngủ thôi.

Phó Thời Lẫm nhướng mày, đặt món đồ chơi xuống rồi cõng cô vào phòng ngủ.
Sau khi nằm lên giường, Giản Thù lập tức tắt đèn rồi quay sang ôm chặt lấy anh, không cho anh có cơ hội táy máy tay chân:
Ngủ đi anh.

Phó Thời Lẫm tựa cằm lên vai cô, nhìn bát cháo trước mặt:
Em có muốn đặt món khác không?

Lúc nói chuyện, hơi thở của anh phả vào cổ cô, ngứa đến mức khiến người ta không nhịn được cười. Giản Thù nói:
Không cần đâu, anh ăn xong rồi ngủ một giấc trước đã, khi nào dậy mình ăn tiếp.

Dứt lời, cô cầm thìa múc cháo lên đưa tới bên miệng anh:
Ngoan, há mồm ra nào, a...

Giản Thù đứng trước bàn ăn bày bát đũa ra, nói:
Độ ấm vừa phải, anh mau tới ăn đi này.

Phó Thời Lẫm bước tới sau lưng cô, hai tay chống lên bàn vây cô vào lòng. Anh hơi cúi người xuống dán đôi môi mỏng vào tai Giản Thù, giọng nói trầm khàn mờ ám, hơi thở ấm nóng:
Đúng là rất vừa.

Giản Thù đờ người.
Phó Thời Lẫm hóa đá.
Giản Thù dụi dụi đầu vào lòng anh, tìm một vị trí thoải mái rồi nói:
Anh đừng có suốt ngày chỉ nghĩ tới mấy chuyện ‘sắc màu’ đó như thế, đã gần hai ngày không ăn không ngủ gì rồi, em sợ cơ thể anh không chịu nổi.


Thử không?

Giản Thù nghẹn lời.
Bây giờ đội trưởng Phó chỉ cần mở miệng là có thể tuôn ra ngay mấy câu
mặn mòi
như vựa muối, lưu manh không thể chịu được.
Giản Thù không thèm để ý đến anh, đặt quần áo xuống rồi đi vào bếp.
Phó Thời Lẫm bước vào p6hòng tắm, Giản Thù đổ cháo vào nồi hâm lại.
Sau khi cho nhóc con ăn uống xong, cô thu quần áo phơi ngoài ban công vào,5 đặt ở cửa phòng tắm rồi nhỏ giọng nói:
Đội trưởng Phó ơi, em để quần áo ở đây nhé, tắm xong anh nhớ mặc vào đấy.

Tiếng nước bên trong hơi ngừng lại trong chốc lát, sau đó một giọng nam lập tức vang lên:
Nếu không nhớ thì sao?

Giản Thù vừa thẹn vừa giận, cắn môi đá anh một phát.
Tên đàn ông xấu xa!
Cô có đạp mạnh mấy cũng vô dụng thôi, vì đối với anh mà nói, chút lực đó chẳng thấm tháp vào đâu cả.

Anh mau ăn đi.

Ăn xong, Giản Thù dọn bát đĩa vào bếp rửa, lúc đi ra thì thấy đội trưởng Phó đang trêu đùa nhóc con.
Cổn Cổn đang ôm cái đầu nhỏ xíu của nó lăn qua lăn lại dưới đất, miệng muốn ngoạm lấy món đồ chơi trên tay Phó Thời Lẫm nhưng làm thế nào cũng không giành được, cuối cùng không thèm ngồi dậy nữa.
Giọng nói của cô mềm nhẹ hệt như đang dỗ trẻ con vậy.
Khóe môi Phó Thời Lẫm khẽ cong lên, chợt nghiêng đầu sang hôn cô.
Chiếc thìa trong tay Giản Thù vẫn đang lơ lửng giữa không trung, cả người cô bị chặn giữa anh và chiếc bàn.

... Em không ngốc như vậy đâu, không thử, mau ngủ thôi.


Trong bóng tối, nét mặt anh vô cùng dịu dàng, ôm lấy cô thật chặt rồi từ từ nhắm mắt lại.

Giản Thù khẽ thì thầm:
Ngủ ngon nhé đội trưởng Phó.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.