Chương 243: Eo em sắp gãy mất rồi, để về nhà hôn tiếp


Anh chống một tay lên gối, cứ nhìn cô như thể đã nhìn từ rất lâu rồi vậy.

Giản Thù mím môi cười rồi rúc vào lòng anh,8 giọng nói còn mang theo chút ngái ngủ:
Anh dậy từ bao giờ thế?



Được một lúc rồi.


Không thích.
Cô không còn lá gan kia nữa.
Phó Thời Lẫm khẽ liếm đôi môi mỏng, nụ hôn trải dài dọc theo cổ cô xuống dưới.
Ý thức được anh đang định làm gì, Giản Thù muốn đứng lên bỏ chạy ngay lập tức, nhưng người cô cứ như đã bị anh đóng đinh lên giường vậy, khiến cho cô chẳng thể động đậy được chút nào.
Cơn sóng trào mãnh liệt phút chốc bao phủ lấy cô.
Run rẩy vài cái, cô lại nức nở khóc, nghẹn ngào gọi:
Anh Phó... anh Phó ơi...

Cô gọi liên tục mấy chục lần, Phó Thời Lẫm mới chịu buông tha cho cô.
Giản Thù không ngủ được nữa rồi.
Cô vừa ngẩng đầu lên, một nụ hôn nóng bỏng đã lập tức rơi xuống.
Phó Thời Lẫm như vẫn luôn chờ đợi giây phút này vậy, bàn tay lớn thăm dò vào trong áo ngủ của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, vu5ốt ve.
Đồ ngủ của Giản Thù nhanh chóng bị ném xuống giường cùng với quần áo của anh.
Phó Thời Lẫm nhíu mày, môi mỏng hơi mím lại như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Anh biết, hiện giờ sự nghiệp của cô đang rất phát triển. Đây là công việc yêu thích của cô. Nếu có thai vào lúc này, sự nghiệp của cô chắc chắn sẽ phải tạm dừng lại.
Thấy anh không nói tiếng nào, Giản Thù tưởng anh giận, bèn ôm lấy eo anh nói:
Em biết lỗi rồi, sau này không gọi lung tung nữa đâu.


Ngoan, sau này đều phải gọi như vậy nhé.

Giản Thù nằm một lúc lấy lại tinh thần, nhìn anh muốn nói rồi lại thôi.
Phó Thời Lẫm biết cô đang nghĩ gì. Anh hơi mím môi, hầu kết lăn lên lộn xuống rất mãnh liệt:
Đã không còn sớm nữa, dậy thôi em, anh đi nấu cơm.


Bây giờ vẫn còn sớm..3. Dậy cũng không làm gì, ngủ tiếp đi anh.


Hửm?

Giọng nói của người đàn ông trầm khàn gợi cảm, vô cùng quy9ến rũ.
Phó Thời Lẫm khàn giọng đáp rồi lấy khăn giấy ra lau cho cô.
Giản Thù vốn chỉ định trêu anh một chút thôi, nào ngờ câu
anh Phó
này của cô lại có uy lực lớn đến vậy.
Cô sửng sốt một lúc mới nói:
Đang trong chu kỳ an toàn thì chắc là không sao đâu nhỉ, nếu không được nữa thì em mua thuốc uống...

Vừa nãy anh vẫn chưa kịp đeo bao.
Mắt Giản Thù hồng hồng, cô hơi chống người ngồi dậy hỏi:
Vào trong rồi sao?


Một chút.

Phó Thời Lẫm véo mũi cô:
Em cố ý đúng không?

Giản Thù thè lưỡi:
Em có biết nó sẽ hữu dụng như vậy đâu chứ...


Gọi lại xem nào.

Ngoài cửa sổ, sắc trời dần dần chuyển sáng. Từng tia nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu rọi vào phòng.
Cuối cùng, Giản Thù thật sự không chịu nổi nữa, cô đã hoàn toàn thấm thía cái gọi là
eo sắp đứt lìa
, không ngừng khóc lóc xin tha.
Phó Thời Lẫm hôn cô, tiếp tục chuyển động:
Ngoan, một lần cuối cùng thôi.

Mấy chữ này, ngay từ lúc bắt đầu anh đã nói rồi. Miệng lưỡi đàn ông đúng là dòng sông lừa dối.
Giản Thù khóc thút thít, bị ép tới cùng lại bỗng trở nên bạo dạn, vòng tay ôm lấy cổ anh, ghé vào tai anh nũng nịu gọi:
Anh Phó ơi...

Phó Thời Lẫm không kịp chuẩn bị tinh thần, cả người cứng đờ, rên khẽ một tiếng rồi chật vật rút ra.
Chờ anh mặc quần áo tử tế xong đi ra ngoài rồi, Giản Thù mới vùi đầu vào trong chăn.

Cô biết, thật ra anh cũng muốn.

Thế nhưng anh không nỡ.

Vậy mà anh lại cho cô... những hai lần.

Giản Thù lăn lộn trên giường vài cái mới nhặt quần áo lên mặc vào, rồi chậm rì rì ra ngoài.

Phó Thời Lẫm đứng trong bếp, nói:
Trên bàn có nước ấm đấy, em uống trước đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.