Chương 247: Vì anh ấy nhất định sẽ thắng



Mọi người không nghe nói gì à, tuần trước anh ta so đấm bốc với người ta, bị đánh cho thua rõ thảm, nên mấy ngày nay cứ tậ8p luyện không ngủ không nghỉ đấy.



Đấm bốc á? Cậu Thẩm đấm bốc lợi hại lắm cơ mà, ra tay độc thôi rồi luôn. Bất k3ể là thi đấu, hay chỉ là giao hữu, cứ lên sàn quyền anh một cái là anh ta sẽ không để đối thủ còn có thể đứng được đâu.
<9br>

Ừ ừ, đối với anh ta mà nói, đấm bốc có ý nghĩa cực kỳ lớn. Lần này lại bị thua như vậy, chắc chắn anh ta bị sốc tâ6m lý quá ấy mà.



Thế thì cậu Thẩm thảm thật đấy. Anh nghĩ mà xem, mấy hạng mục khác anh ta thua người ta thì còn 5có thể chấp nhận được, nhưng riêng quyền anh thì…
Nói rồi người kia còn lắc đầu chặc lưỡi.
Trước khi tiệc rượu kết thúc, Giản Thù chào hỏi hết những người cần bắt chuyện rồi rời khỏi đó sớm.
Ra khỏi sảnh lớn, gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình một cái.
Hiện giờ trời đã trở lạnh rồi, chẳng mấy chốc mà lại vào đông.
Thẩm Hành biết, dù có nói thế nào đi chăng nữa, thì đối với Giản Thù, Cố Chiêu cũng là người thân duy nhất còn lại trên thế giới này. Cô không thể hoàn toàn không để ý đến thái độ của anh ta được.
Dù hiện giờ cô có thể phớt lờ những điều này, nhưng từ đầu đến cuối, chuyện đó vẫn là một khúc mắc trong tâm lý của cô.
Giản Thù im lặng một lúc mới nói:
Tôi cũng không biết nữa, đi bước nào tính bước đó vậy.

Người mà cô thích, bất luận về phương diện nào cũng ưu tú nhất.
Thẩm Hành phì cười, chống tay lên lan can phía sau lưng:
Em thích anh ta đến vậy sao?

Giản Thù thản nhiên đáp:
Về sau nếu anh gặp được người mà anh thật sự thích thì anh sẽ biết ngay thôi.
Chứ không phải cái kiểu giao dịch phát sinh từ lợi ích như với cô.
Giản Thù hắt xì hơi, lấy điện thoại ra gọi. Đội trưởng Phó nói anh ấy sẽ đến đón cô. Nào ngờ, chỉ vừa bấm gọi đi, trên vai cô lại được khoác lên một chiếc áo khoác.
Giản Thù quay đầu, vẻ mặt đầy vui sướng:
Anh đến lúc nào thế?

Phó Thời Lẫm kéo khóa áo khoác lên tận trên cùng cho cô, chiếc cằm nho nhỏ của cô gái bị che kín bên trong.

Tôi đã gặp được rồi mà.
Anh ta nói câu này rất nhỏ, Giản Thù nghe không rõ lắm.
Không chờ cô kịp lên tiếng, Thẩm Hành đã lại nói tiếp:
Theo những gì tôi biết, hẳn là Cố Chiêu vẫn chưa đồng ý cho hai người ở bên nhau đâu hả? Em định làm thế nào?

Giản Thù khẽ mím môi, cụp mắt.

Anh nói cứ như thể giữa chúng ta có thù hận thâm sâu gì lắm không bằng.
Giản Thù cầm một ly rượu Champagne trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh lên, nhấp một ngụm,
Lúc trước anh nhờ tôi nhắn với đội trưởng Phó là lần sau đấu lại lần nữa ấy, là chỉ đấu quyền anh sao?

Thẩm Hành nói:
Em nói với anh ta rồi à?


… À, tôi quên mất.

Thẩm Hành cạn lời với cô.
Giản Thù lại bật cười:
Tôi khuyên anh đừng có đấu nữa, để đỡ phải làm cho anh sau này hoàn toàn mất hẳn tự tin với kỹ năng đó.

Khóe môi run lên, Thẩm Hành không cam lòng, nói:
Em biết chắc là tôi sẽ thua sao?


Đương nhiên rồi.


Vì sao?


Vì chắc chắn anh ấy sẽ thắng.
Mắt Giản Thù sáng rực.
Giản Thù hếch cằm lên, đi đến sau lưng Thẩm Hành, vỗ nhẹ vào vai anh ta một cái.
Thẩm Hành quay đầu, khóe môi thoáng giật giật:
Tôi còn tưởng sau này em không còn muốn gặp lại tôi nữa cơ.

Nếu hôm nay không biết cô cũng đến tham gia buổi tiệc rượu này thì có lẽ anh ta vẫn còn đang trong câu lạc bộ rồi.
Những gì cần nói cô đều đã nói hết rồi, nhưng cách suy nghĩ của Cố Chiêu lại quá phiến diện cực đoan.
Đến cuối cùng, Thẩm Hành cũng không nói trắng mọi việc ra, chỉ cầm ly rượu lên cụng ly với cô:
Sau này gặp phải chuyện gì khó xử lý thì cứ đến tìm tôi. Chúng ta… vẫn là bạn bè mà.

Giản Thù nhoẻn miệng cười, khẽ gật đầu.
Ừm, như này nhìn mới thuận mắt hơn chút chứ. Anh nhẹ nhàng đáp:
Anh vừa đến được một lúc.


Giản Thù cử động cánh tay một chút, thò tay ra khỏi tay áo, ôm lấy cánh tay anh:
Chúng ta đi thôi anh.


Đúng lúc này, phía sau lại vang lên tiếng gọi:
Anh họ à?


Phó Thời Lẫm quay đầu lại nhìn.

Hứa Ý từ phía sau nhảy bổ ra, chạy tới định nhào vào lòng anh.

Trước khi cô kịp đến gần, Phó Thời Lẫm đã xách luôn cổ áo cô lên, nhấc cô sang một bên:
Bao giờ em mới có thể sửa được cái tật cứ thấy người khác là chạy đến ôm thế hả?


Hứa Ý ấm ức bĩu môi nói:
Lâu lắm rồi em chưa được gặp anh mà… Lần này anh đi làm nhiệm vụ rõ là lâu ấy, khó khăn lắm mới về cũng chẳng thèm về nhà. Ngày nào ông nội cũng ở nhà làu bàu. Cả bố em nữa, ông còn muốn để cái tên…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.