Chương 248: Vì anh ấy nhất định sẽ thắng


Người đó tên là gì nhỉ…

Là Giản Thù!
Anh ta chỉ nói đến đó là ngừng.
Vóc dáng của Thẩm Hành vốn cao đến một mét tám mươi mấy, giờ uống rượu vào nên nặng khiếp người, gần như tất cả trọng lượng đều đè lên người Phương Phương. Phương Phương hối hận lắm rồi, chẳng hiểu mình tạo nghiệt cửa nào nữa, vừa rồi lẽ ra không nên thương người vô tổ chức vô kỷ luật như thế…
Bàn tay nắm vô lăng của Phó Thời Lẫm hơi khựng lại, anh quay sang nhìn cô:
Giản Thù…

Giản Thù ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh:
Dạ?

Hứa Ý đã sớm quen với thái độ thế này của anh rồi, chỉ gọi với theo:
Anh dành chút thời gian về nhà một chuyến nhé. Anh còn không về nữa là ông nội sẽ tức giận thật đấy.

Giản Thù quay người lại vẫy tay với cô ấy.
Đến lúc lên xe, Phó Thời Lẫm đang thắt dây an toàn thì khuôn mặt nhỏ xinh của Giản Thù lại áp sát đến trước mặt anh, nheo mắt lại quan sát anh, nói:
Đội trưởng Phó ơi, sao em cứ cảm thấy hôm nay anh có gì đó là lạ thế nhỉ.

Phó Thời Lẫm mỉm cười, nhéo má cô:
Chỗ nào lạ hả?

Nụ cười trên môi Giản Thù càng tươi hơn, đôi mắt sáng rực:
Có điều, nói gì thì nói vừa rồi anh cứ năm lần bảy lượt ngắt lời cô ấy, em cảm thấy dường như cô ấy có rất nhiều điêu muốn nói.


Con bé nói nhiều quá, không ngắt lời thì nó sẽ nói cả đêm mất.

Cái họ này, quả thực không hề hiếm chút nào, chỉ có điều…
Cô thu lại hết những suy tư của mình5, mỉm cười với Hứa Ý:
Lúc trước chúng ta từng gặp nhau rồi.


Đẹp trai lạ thường ấy.

Phó Thời Lẫm á khẩu, hai vành tai chợt đỏ ửng lên, anh hơi mất tự nhiên, khẽ liếm môi.
Phương Phương cạn lời.
Đã thế anh còn uống nhiều rượu thế này làm gì? Muốn phát cuồng hả?
Cô ấm ức nhìn Phó Thời Lẫm:
Thế em phải nói gì bây g3iờ.


Chào hỏi.

Phó Thời Lẫm đặt điện thoại xuống, giọng nói trầm hơn:
Anh đưa em về nhà đã.

Giản Thù vội nói:
Em tự về cũng được, anh cứ đi lo công việc đi.

Hứa Ý nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra.
Giản Thù lại nói:
Ở cửa đồn cảnh sát ấy.

Câu hỏi vừa rồi của cô giống như chỉ thuận miệng hỏi thôi vậy.
Phó Thời Lẫm mím môi, đang định nói tiếp thì chuông điện thoại chợt vang.

Không sao, vẫn kịp thời gian mà.


Giản Thù quay về ghế của mình, thắt dây an toàn vào.

Đội trưởng Phó này, người nhà anh họ Hứa ạ?

Xét tình hình trước mắt, nếu lại đào được đồ ở dưới đất thì chắc chắn sẽ phải tạm dừng công việc. Thế nên, bên chủ đầu tư chắc chắn sẽ dùng mọi cách để giấu giếm. Hơn nữa, đây là đất tư nhân, họ có cưỡng ép xông vào cũng không hợp lý.

Tôi sẽ tới ngay.

Sau khi Giản Thù ra về, công việc tối nay của Phương Phương coi như cũng kết thúc. Cô đang định về nhà thì nhìn thấy cậu Thẩm lảo đảo xiêu xiêu vẹo vẹo đi từ trong sảnh lớn ra.
Hình như anh ta uống hơi nhiều, bên cạnh cũng chẳng có ai đỡ cả.

A, em nhớ ra rồi, lần trước lúc ông nội nằm viện, anh họ…

Lần thứ b8a trong buổi tối hôm nay, câu nói của Hứa Ý lại bị ngắt giữa chừng.
Khi đó cô còn hiểu lầm cô ấy là cô bạn gái nhỏ kia của đội trưởng Phó nữa chứ.
Từ sau khi Hứa Ý xuất hiện, Phó Thời Lẫm luôn nhíu chặt mày chưa từng giãn ra. Anh nhẹ giọng nói:
Không còn sớm nữa, bọn anh đi trước đây.
Dứt lời, anh kéo Giản Thù đi về phía trước.
Cuộc gọi đến là của Mạnh Viễn.

Đội trưởng Phó, anh đoán không sai chút nào, họ lại đào ra được mấy thứ nữa, hình như định ém nhẹm tự xử lý. May mà bọn em phát hiện sớm, nhóm Chu Tiến đã qua can thiệp rồi, không biết có thể vào được không.

Phương Phương nhìn một lát, do dự mất vài phút, cuối cùng vẫn bước tới dìu anh ta.
Thẩm Hành ngước mắt lên, người ám mùi rượu:
Là cô à? Sao cô lại không đi cùng cô ấy?

Cô dốc hết sức lực đỡ lấy anh ta:
Anh Thẩm, tài xế của anh ở đâu? Tôi đưa anh qua đó.


Tài xế á?
Thẩm Hành lúng búng đáp không rõ ràng,
Tôi tự lái xe đến đây.


Có người đến đón chị Giản Thù rồi ạ.


Ồ, tôi biết rồi.


Thật sao?

Phó Thời Lẫm vỗ vào mông cô một cái:
Ngồi tử tế nào. Anh đi đây.

Hứa Ý nghĩ một chút, chớp mắt nói:
Em chào chị Giản Thù. Em là Hứa Ý, chị cứ gọi em là Ý Ý đi ạ9.

Vừa rồi Giản Thù còn đang cảm thấy cô gái này hơi quen quen, nghĩ mãi không biết đã gặp ở đâu, giờ đột nhiên lại nghe 6thấy cô ấy họ Hứa.
Cô đỡ anh ta dựa vào tường một chút, khó khăn lấy điện thoại ra:
Để tôi gọi lái thuê cho anh nhé.

Thẩm Hành giật luôn lấy điện thoại của cô, nhíu mày nói:
Đừng gọi.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.