Chương 250: Xác suất mang thai thật sự cũng rất thấp


Kha Hiển gật đầu, đáp:
Tôi biết rồi. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không nói với cậu ta đâu. Thế nhưng mà cô… vẫn ổn chứ?


Giản Thù uống một ngụm n8ước ấm, khóe môi khẽ cong lên:
Tự tôi có thể điều tiết được, một lát nữa sẽ ổn cả thôi.

Đinh Du lắc đầu. Từ khi bọn họ bắt đầu phụ trách vụ án này thì c5hỉ giám sát chặt chẽ bên chỗ Bạch Trường Châu, cùng với điều tra xung quanh anh ta thôi. Liên quan đến việc bảo vệ người bị hại sống sót năm đó, vẫn luôn do bên đội của đàn anh chịu trách nhiệm.
Vì vậy, cô ta mới không hề hay biết rằng, Giản Thù lại chính là người bị hại may mắn còn sống sót của
vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt
kia!
Chuyện lúc trước ầm ĩ ở trên mạng, cô cũng biết chút chút, nhưng vẫn mãi không có thời gian, mà cũng không tiện đi hỏi Giản Thù kỹ càng chi tiết.
Giản Thù nói:
Làm lành rồi, còn về chuyện sau này, thì để sau này nói đi.

Phó Thời Lẫm đón lấy, nhanh chóng uống hết.
Mạnh Viễn đã tắm xong quay trở lại, nhìn thấy vậy bèn nói ngay:
Đội trưởng Phó, để em đi nộp báo cáo cho ạ, anh mau thay quần áo đi.

Phó Thời Lẫm ừ một tiếng rồi đi vào trong phòng làm việc.
Tình hình tối hôm qua cần phải lập tức viết báo cáo gửi lên trên. Anh mở cửa phòng làm việc ra, đập vào mắt là chiếc túi giấy và hộp giữ nhiệt đặt trên bàn uống trà, còn trong phòng lại trống rỗng chẳng có ai cả.
Những gì họ vừa nói, cô ta6 đều nghe thấy cả.
Kha Hiển cũng hơi bất ngờ:
Cô không biết sao?

Lâm Tĩnh đứng ngoài gõ cửa, lúc đẩy cửa bước vào thì thấy Giản Thù đang ngồi ngẩn người trên ghế sofa.
Cô bước tới chào:
Cô Giản.

Giản Thù hơi ngước khuôn mặt nhỏ xinh lên, cười cong cong khóe mắt.
Phó Thời Lẫm cũng cong môi, thấp giọng cười thành tiếng:
Em ngồi đây làm gì thế?

Giản Thù ngẩng đầu lên, mỉm cười:
Cô cũng tới đây à.


Ừ ừ, lúc trước vụ án của Ôn Hải Thanh cũng do chúng tôi phụ trách đấy, thế nên lần này tôi cũng được đi theo.


Cũng được một lúc ấy ạ.


Tôi biết rồi, cô cứ đi làm việc đi.

Phó Thời Lẫm hơi khom người xuống hôn nhẹ lên môi cô:
Ngoan nhé, anh sẽ xong nhanh thôi.

Sau khi anh đi tắm rồi, Giản Thù lại ngồi xuống ghế, thu dọn hộp giữ nhiệt cẩn thận.
Quần áo của đội trưởng Phó ướt hết cả rồi…
Mười phút sau, Phó Thời Lẫm viết báo cáo xong, Giản Thù lập tức đứng bật dậy, đưa canh gừng vừa đủ ấm cho anh:
Anh uống cái này trước đi, chỉ mất của anh có vài giây thôi.

Lâm Tĩnh bước tới:
Đội trưởng Phó, đây là đồ Giản Thù mang đến đấy… Ơ? Cô ấy đâu rồi? Vừa rồi vẫn còn ở đây mà… sao quay đi quay lại đã không thấy đâu rồi?

Phó Thời Lẫm trầm giọng hỏi:
Cô ấy đến lúc nào?


Cho anh một niềm vui bất giờ đấy. Gặp em anh có vui không nào?


Vui chứ.

Có lẽ Giản Thù vẫn còn có việc nên về trước, Phó Thời Lẫm sải chân bước vào trong phòng, ngồi xuống trước máy tính.
Anh đang định ấn nút bật máy tính lên thì nhìn thấy cô gái đang ôm gối ngồi bên dưới bàn làm việc.

Ok, thế thì được rồi. Sớm thế này chắc cô chưa ă3n sáng đâu nhỉ, tôi đi mua đồ ăn sáng cho cô nhé. Cô ngồi đây chờ chút, cậu ta cũng sắp về rồi.


Vâng, cảm ơn anh…

Phó Thời Lẫm gật đầu, đưa báo cáo cho cậu ta.
Vừa quay lại, anh nhìn thấy Giản Thù đã cầm túi giấy đứng ngay sau lưng mình rồi:
Này, anh mau đi đi.

Lâm Tĩnh biết ngay mà, buôn chuyện với cô về Phó Thời Lẫm quả nhiên là chuẩn không cần chỉnh.

Hai người… hiện giờ thế nào rồi?

Kha Hiển đứng 9dậy, kéo cửa phòng làm việc ra.
Đinh Du bước nhanh tới, nói với vẻ rất khó tin:
Lẽ nào cô ấy chính là…

Lâm Tĩnh đứng dậy nhìn ra ngoài:
Hình như nhóm của đội trưởng Phó về rồi đấy, để tôi đi xem thế nào.

Giản Thù cũng đặt cốc nước xuống, đứng dậy theo.
Lâm Tĩnh ngồi xuống đối diện Giản Thù, nhìn quay một vòng rồi cảm thán:
Woa, đội trưởng Phó nhiều bằng khen giấy khen thật đấy. Lúc trước tôi chỉ nghe nói thôi, không ngờ lần này còn có thể nhìn tận mắt.

Giản Thù cũng nhìn theo cô ấy, nhoẻn miệng cười nói:
Đây chỉ là một phần thôi, ở nhà anh ấy còn nhiều lắm.

Kha Hiển day day ấn đường, gọi Lâm Tĩnh tới:
Cô vào ngồi trò chuyện với Giản Thù một lúc đi, đến khi nào Phó Thời Lẫm về thì thôi. Tôi sợ cô ấy ngồi một mình lại nghĩ lung tung.


Vâng ạ!

Phó Thời Lẫm kéo cô lên, vuốt tóc cô nói:
Em ngồi chờ anh một chút, anh cần phải xử lý mấy việc đã.

Nghe anh nói vậy, Giản Thù không làm phiền anh nữa, rất ngoan ngoãn chạy ra rúc vào ghế sofa.
Lần này Kha Hiển đưa gần hết thành viên của đội mình tới đây. Đêm qua vừa thảo luận về tình tiết vụ án với đội của Đinh Du suốt cả đêm, đến tận sáng sớm nay mới kết thúc.
Đinh Du hơi cụp mắt xuống, đại để cũng hiểu rõ được vài phần.
Lúc nhóm Mạnh Viễn quay về, ai nấy đều ướt như chuột lột, hắt xì hơi luôn miệng.

Đội trưởng Phó, bọn em đi tắm trước đây.

Uống canh gừng không cũng không ổn, chắc chắn anh sẽ bị cảm mất. May mà cô đều chuẩn bị hết rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.