Chương 251: Buổi tối không ngủ được thì gọi điện thoại cho anh


Trong thời gian đi tuyên truyền quảng bá, chắc chắn các nhà truyền thông lớn sẽ mượn chuyện này để xào xáo, tranh nhau phỏ8ng vấn. Nếu có người dùng thủ đoạn tiểu xảo thì những chuyện trước đó rồi sẽ lại bị lật tung ra hết.

Phương Phươn3g cũng nghĩ đến điều này:
Hẳn là chị Nguyễn Lan sẽ thương lượng với bên đoàn phim về những vấn đề đó. Có điều, em cảm th9ấy trong chuyện này chúng ta thật sự rất oan uổng. Rõ ràng đều là do Tần Khả Khả gây ra cả, tiết mục game show kia cũng l6à do cô ta tranh của chị, nhưng cuối cùng lại đổ hết lên đầu chúng ta mà trách móc.


Trong mấy tháng nay, đám fan5 của Tần Khả Khả cứ như phát điên vậy, cắn chặt không chịu tha dưới Weibo của Giản Thù. Đối với hai chứng cứ mang tính quyết định được tiết lộ trên mạng, họ đều phớt lờ coi như không thấy.
Mẹ của Cố Chiêu và bố cô là bạn từ nhỏ đến lớn, có một thời gian rất dài bị mất liên lạc. Đến khi gặp lại nhau, lúc ấy mẹ Cố Chiêu đã nằm trong bệnh viện rồi, không còn sống được bao lâu nữa.
Khi đó, Cố Chiêu tám tuổi, cô năm tuổi.
Một mình mẹ Cố Chiêu sinh và nuôi nấng anh ta, cuộc sống rất vất vả khổ sở, lại thêm ốm đau bệnh tật nữa nên người gầy quắt, chỉ còn có lớp da bọc xương.
Khó khăn lắm cảm xúc của cô mới ổn định lại một chút, nếu cô lại gặp ác mộng trong thời gian đó, thì anh không thể nào ở bên cạnh cô được.
Giản Thù có thể hiểu được điều anh đang băn khoăn. Cô ôm vòng qua cổ anh, nói:
Đội trưởng Phó, anh cứ yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho mình mà. Hơn nữa, còn có Phương Phương đi cùng với em, sẽ không có chuyện gì đâu ạ.

Phó Thời Lẫm hôn lên trán cô, thấp giọng nói:
Buổi tối nên không ngủ được thì gọi điện thoại cho anh, nhé?

Phó Thời Lẫm ngồi xuống bên cạnh cô, giọng đã bắt đầu hơi nghèn nghẹn rồi:
Tối qua em ngủ được không?


Cũng tàm tạm ạ, có điều, tiếng sấm to quá nên em bị đánh thức mấy lần, nhưng được cái em không mơ thấy ác mộng.

Giản Thù gắp một cái bánh bao lên, ngay lúc định đút cho anh thì chợt nhớ đến bài học lần trước, vội vàng rụt tay về, đưa cháo cho anh:
Anh ăn chút cháo, ăn chút cháo trước đi.

Kha Hiển vẫn còn việc khác nữa nên nói chưa được hai câu đã đi ra.
Anh ta vừa đi thì Phó Thời Lẫm quay lại.
Giản Thù mở hộp thức ăn ra, nói:
Đội trưởng Phó ơi, mau qua đây ăn sáng này. Em mang cả thuốc cho anh đấy, ăn xong anh uống thuốc nhé.

Giản Thù hơi nghẹn lời, khẽ day day ấn đường. Lúc trước cô không muốn để đội trưởng Phó biết cô và Cố Chiêu cãi cọ thành như vậy, từ đầu đến cuối vẫn luôn tránh né, mà Cố Chiêu thì vốn không đồng ý cho họ ở bên nhau.
Giờ vụ án mà đội trưởng Phó muốn điều tra lại là hạng mục mà anh ta đang phụ trách, anh ta mà không gây khó dễ thì mới không phù hợp với hành vi lúc trước từng tìm Thẩm Hành đến chen ngang chân vào của anh ta chút nào.
Xem ra, cô phải tìm cơ hội từ từ trò chuyện tâm tình với đội trưởng Phó về việc này rồi.
Ở trong album ảnh của bố cô, cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ khi xưa của mẹ Cố Chiêu. Bà rất xinh đẹp, phóng khoáng, cởi mở.
Sau khi mẹ Cố Chiêu qua đời, bà có nhờ bố mẹ cô nuôi Cố Chiêu giúp.
Ban đầu, khi Cố Chiêu mới tới nhà cô, tính cách anh ta rất khép kín, lầm lì, không thích nói chuyện gì mấy. Cả ngày Giản Thù chỉ có ra trêu chọc anh ta, cũng là do cảm thấy mới mẻ, tò mò vì tự dưng mình lại có thêm một người anh trai.
Sau chuyện ấy, nhóm của Giản Thù đều không giải thích bất cứ điều gì, dần dần, sự kiện này dường như lại biến thành thuyết âm mưu, một cái scandal tình ái mà dù đã làm sáng tỏ rồi, thi thoảng cũng vẫn bị người ta lôi ra bàn tán, bị người ta buôn dưa lê say sưa.
Giản Thù gục đầu xuống, nhẹ giọng nói:
Bởi vì bản chất của con người luôn chọn đứng về phía kẻ yếu mà.

Đối với cô, chuyện này thật sự chẳng có gì nặng nề cả, chỉ sợ đội trưởng Phó bị lôi vào thôi.
Một tay anh vòng qua eo cô, một tay đặt lên trên đùi cô.
Giản Thù cố ép khóe môi đang vểnh lên của mình, nhìn trước ngó sau, thấy cửa phòng làm việc đóng kín rồi, rèm chớp cửa sổ cũng đóng, mới múc một thìa cháo:
A… há miệng ra nào.

Chờ ăn hết bát cháo rồi, Giản Thù mới do dự hỏi:
Đội trưởng Phó… em nghe nói… người phụ trách hạng mục thi công trong vụ án của anh, là Cố Chiêu à?

Giản Thù phồng má bĩu môi nói:
Lúc em không có ở đây, dù anh có bận đến mấy cũng phải nhớ ăn cơm đấy nhé, không được mải cắm đầu vào công việc rồi quên cả ăn cơm đâu.

Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm hơi mím lại, anh kéo cô vào trong lòng, vuốt lại tóc cho cô, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm:
Em phải đi bao lâu?


Ít nhất là một tháng.


Em biết rồi.

Giản Thù cầm hộp thức ăn lên:
Anh mau ăn đi, nếu không nguội hết mất.

Phó Thời Lẫm nhướng mày, giọng điệu đầy vẻ quyến rũ, dụ dỗ:
Đút cho anh nhé?

Về sau, họ dần dần trở thành người một nhà.
Thật ra, lúc trước công việc của bố mẹ cô đều rất bận, người bầu bạn bên cô chỉ có Cố Chiêu mà thôi.
Anh là người sẽ gánh tội cho cô mỗi khi cô gây chuyện; sẽ là người khom lưng cõng cô mỗi khi cô làm mình làm mẩy chẳng muốn tự đi; sẽ là người len lén dùng bút đỏ sửa điểm của cô mỗi khi cô kiểm tra mà không được điểm cao, không dám về nhà. Chữ của anh rất đẹp, giả chữ thầy giáo chẳng hề sai lệch chút nào, đến bố mẹ cũng chẳng phân biệt được ra.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra, Giản Thù che điện thoại, nhỏ giọng nói:
Chị có việc rồi, không nói chuyện nữa đâu, nếu có gì tiến triển thì gọi chị sau nhé.

Người vừa bước vào là Kha Hiển. Anh ta đặt bữa sáng lên bàn trà, hỏi:
Tôi vừa nghe nói là Phó Thời Lẫm đã về rồi cơ mà, cậu ấy đâu rồi?


Đi tắm rồi ạ.

Phó Thời Lẫm bật cười:
Mấy ngày nay anh sẽ rất bận, không thể ở bên em được.


Em cũng rất bận mà, hơn nữa… em còn phải chạy khắp cả nước cơ.

Nói tới đây, Giản Thù mới chợt ý thức được rằng, lần đi diễn lưu động này, ít nhất phải mất một tháng. Điều đó cũng có nghĩa là, trong vòng một tháng tới, họ sẽ không thể gặp nhau được, mà đội trưởng Phó có bận, cô cũng không thể đưa bữa ăn đêm đến cho anh được.

Bao giờ thì xuất phát?


Em vẫn chưa biết thời gian cụ thể thế nào, nhưng có lẽ chỉ trong vòng hai ngày này thôi.

Phó Thời Lẫm khẽ nhíu mày, thời gian dài quá…
Kha Hiển gật đầu:
Cũng phải, đêm qua họ lục soát suốt cả đêm, nghe nói lúc đầu bên phía nhà đầu tư kia còn cực kỳ không phối hợp. Nếu lần này không phải do Phó Thời Lẫm hạ lệnh truy tìm mang tính cưỡng bức, thì có lẽ họ vẫn còn muốn âm thầm ỉm đi để hủy hết vật chứng rồi.

Nghe anh ta nói vậy, Giản Thù vô thức hỏi:
Bên nhà đầu tư là ai ạ?


Tôi nghe nói hình như là Tập đoàn Hứa thị gì đó, lần này người phụ trách họ Cố hay là họ Đỗ ấy.

Bàn tay đặt trên eo cô của Phó Thời Lẫm hơi cứng lại, anh khẽ

một tiếng.

Hình như em… vẫn chưa từng kể cho anh nghe về chuyện của em với anh ấy nhỉ?

Phó Thời Lẫm ôm cô, im lặng lắng nghe.
Anh là người sẽ ngồi xe buýt hơn một tiếng đồng hồ chỉ vì đi mua cho cô thứ mà cô muốn ăn.

Từ nhỏ Giản Thù đã rất xinh đẹp rồi, rất nhiều bạn nam thích bắt nạt cô để thu hút sự chú ý. Nhưng mỗi lần như vậy, Cố Chiêu đều sẽ ăn miếng trả miếng, đánh trả lại chúng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.