Chương 261: Phó thời lẫm đặt khung ảnh xuống, lạnh lùng nói: “bắt người đi!”
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 924 chữ
- 2022-02-06 07:18:52
Đúng lúc này, chắc hẳn Đinh Du vừa ra ngoài xử lý án từ gì đó về, vừa khéo đi ngang qua đây.
Chu Tiến gọi cô ta l8ại:
Đội trưởng Đinh ơi, đội trưởng Phó và chị dâu mang đồ ăn đêm đến cho bọn em này. Nhiều lắm, chị cũng tới ăn cùng đi3.
Tôi nghe nói cậu đến… Úi giời!
Giọng Kha Hiển vang lên theo tiếng mở cửa, nhưng anh ta đã vội vàng đóng cửa lại.
Giản Thù đờ người. Cô luống cuống tách ra khỏi vòng tay của Phó Thời Lẫm, hai tai đỏ bừng, cực kỳ đáng yêu.
Rõ!
Mọi người bỗng bận bù đầu, đặt hết mọi thứ đang làm xuống để chuẩn bị xuất phát.
Anh khom người xuống, hôn nhẹ lên trán cô:
Em đừng lo, mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi.
Tất cả mọi thứ, đều sẽ kết thúc.
Phó Thời Lẫm lãnh đạm nói:
Kết quả thẩm vấn thế nào?
À à à.
Chu Tiến uống ngụm nước, nuốt đồ ăn trong miệng xuống,
Thằng khốn đó cứng đầu cứng cổ lắm, làm thế nào cũng không chịu hé răng. Có điều, em đi tra qua thì hình như gã là em trai của Tần Khả Khả. Hẳn là gã tin vào mấy tin đồn trên mạng nên mới…
Nghe vậy, Giản Thù hơi nhíu mày.
Phó Thời Lẫm nắm tay cô đi vào phòng làm việc, đưa mắt nhìn lướt bọn họ một vòng:
Các cậu ăn tiếp đi.
Cậu ta nói xong, bầu không khí chợt trở nên gượng gạo, đông cứng.
Giản Thù hơi mím môi, sắc mặt đội t9rưởng Phó cũng hơi lành lạnh. Cả hai đều không nói lời nào.
Phó Thời Lẫm quay về phòng làm việc, ngồi xổm xuống trước mặt Giản Thù:
Anh phải ra ngoài một chuyến, anh đưa em về nhà trước nhé?
Vừa rồi cô cũng nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của họ, nên lắc đầu nói:
Em ở đây chờ anh.
Phó Thời Lẫm cong môi cười, nói với cô:
Em ngồi xuống sofa chờ anh một lúc nhé.
Giản Thù gật đầu:
Anh cứ lo công việc đi, không cần để ý đến em đâu.
Giản Thù ngồi trên ghế sofa nhìn theo bóng lưng anh, tay bất giác siết chặt lại, tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Cuối cùng Bạch Trường Châu cũng sắp lọt lưới, lẽ ra cô phải vui vẻ nhẹ nhõm chứ, vậy mà không biết vì sao, cô lại càng thấy căng thẳng thấp thỏm hơn…
Vâng, vâng ạ.
Mấy người vội thu lại hết ánh mắt mờ ám đầy hóng hớt của mình.
Vào trong phòng làm việc, Phó Thời Lẫm vuốt tóc Giản Thù, nhẹ nhàng nói:
Em đừng nghĩ nhiều quá.
Phó Thời Lẫm mở cửa phòng làm việc, nhìn Kha Hiển:
Có chuyện gì?
Trong mắt Kha Hiển lấp lóe tia sáng kích động:
Đồn cảnh sát vừa nhận được một cuộc điện thoại báo án, tố cáo Bạch Trường Châu.
Vì sự việc này khá nghiêm trọng, nên nhân viên trực tổng đài nhận được tin xong lập tức báo cáo lên cấp trên.
Phó Thời Lẫm khẽ mím môi, ra chỉ thị rất nhanh:
Anh và tôi cùng đưa người đến nhà Bạch Trường Châu, Chu Tiến dùng tốc độ nhanh nhất đi xin lệnh khám xét.
Giản Thù nói:
Cũng muộn lắm rồi, hẳn là cô cũng đói, cô ăn chút đi.
Đinh Du không từ chối nữa, cầm một hộp lên, nói:
Vậy lát nữa tôi sẽ ăn, cảm ơn cô.
Chờ cô ta đi khuất, trái tim căng thẳng của Chu Tiến mới được thả lỏng, rốt cuộc tình huống này là sao đây?
Mấy thành viên trong đội cũng ngây ra không kịp hiểu gì.
Đội trưởng Phó, anh… cẩn thận nhé.
Phó Thời Lẫm quay lưng, sải bước đi ra ngoài.
Chu Tiến ngó trái ngó phải, trong lòng chợt thấy gờn6 gợn mới chậm chạp nhận ra điều gì đó, hỏi:
Có… có phải em lại nói sai gì không ạ?
Đinh Du ngừng lại một chút 5mới đáp:
Không có gì đâu, tôi không đói. Tôi vẫn còn vài việc cần xử lý, các cậu cứ ăn đi.
Điện thoại báo án gọi đến vào mười phút trước, người tố cáo là người giúp việc của Bạch Trường Châu.
Bà ấy nói trong lúc bà ấy quét dọn vệ sinh, không cẩn thận chạm đổ mấy túi tài liệu trên giá sách của Bạch Trường Châu. Khi luống cuống sửa soạn lại mới phát hiện, bên trong đó toàn là ảnh của những cô gái bị hại trong
vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt
của mười năm trước!
Ừ, thế anh đi đã nhé.
Phó Thời Lẫm vừa đứng dậy, Giản Thù đã kéo tay áo anh, khẽ cắn môi nhưng lại không biết nên nói gì.
Giản Thù ôm eo anh, vùi mặt vào khuôn ngực rộng rắn chắc của anh:
Em không sao.
Bất kể là fan hâm mộ của Tần Khả Khả, hay là em trai cô ta, thì trong những chuyện này cũng đều đi đến một kết quả như nhau thôi. Cô thật sự không sao cả, cũng không bị thương. Chỉ cần chuyện không gây ảnh hưởng gì đến đội trưởng Phó là tốt lắm rồi.
Có thể là do cô chờ đợi khoảnh khắc này lâu quá rồi, lâu đến mức nó đã bắt đầu biến thành không chân thực nữa.
Cô rất sợ đây chỉ là một giấc mơ, cũng quá sợ mình sẽ vui vẻ hão một hồi…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.