Chương 271: Tôi có một người bạn


Mạnh Viễn ngồi xổm bên cạnh cô, nhìn xuống chỗ cô đang vạch lên mặt đất:
Cô làm gì đấy?



Ngơ ngẩn.



Thấy rồi...

Phó Thời Lẫm bước tới, quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Thấy trước mặt có người, Giản Thù ngẩng đầu lên theo bản năng, rồi lập tức bĩu môi:
Mạnh Viễn đúng là đồ lắm mồm.


Em đang làm gì ở đây thế?

Giản Thù cạn lời, tức không muốn nói nữa.

Ấy, ấy, ấy, cô cứ nói đi, tôi nhất định sẽ là khán giả trung thành nhất của cô... À khô5ng, thính giả chứ.

Giản Thù lại vạch lên mặt đất một lát rồi nói:
Tôi có một người bạn, gần đây cô ấy mới phát hiện, hình như bạn trai của cô ấy và... một người họ hàng quan trọng nhất của cô ấy, có quan hệ họ hàng với nhau.

Mạnh Viễn thận trọng cầm một tách cà phê vào, dáng vẻ cực kỳ nịnh nọt:
Đồn mới mua cà phê, mùi vị được lắm, anh uống thử xem.

Cậu ta không thể tưởng tượng nổi người bình thường vẫn ăn gió nằm sương, thậm chí còn chịu khổ giỏi hơn mọi người lại chính là cậu chủ của một gia đình giàu có bậc nhất thành phố Vân.
Chuyện này thật quá đỗi kinh ngạc.
Chân Mạnh Viễn trượt một cái, suýt nữa bị trẹo.
...
Trong phòng làm việc.
Từ từ đã nào!
Cố Chiêu là con riêng của Hứa Viễn Chinh mà!
Vậy nếu anh ta là họ hàng với đội trưởng Phó thì...
Hơn nữa... cũng thật sự khiến người ta phải khâm phục.
Phó Thời Lẫm nói:
Sáng nay tôi uống rồi.


À à, thế anh đói chưa, em thấy nhà Chu Tiến gửi cho cậu ta ít đặc sản đấy, để em...


Không sao ạ, em không sao, đội trưởng Phó yên tâm, lúc nào em cũng là fan trung thành nhất của anh! Lúc nào cũng ủng hộ anh!

Phó Thời Lẫm không hiểu mô tê gì.
Khi anh ra ngoài, Giản Thù vẫn ngồi xổm trên vỉa hè, chân cô đã tê rần cả rồi nhưng lại không chịu đứng dậy, đang dùng tay đấm đấm.
Đội trưởng Phó ngắt cuộc gọi với Hứa Ý, vốn đang định gọi cho Giản Thù nhưng lại có việc khác xen vào nên tạm thời gác lại đó cho đến khi Mạnh Viễn gõ cửa.

Đội... đội trưởng Phó ơi...

Phó Thời Lẫm ngước lên:
Có việc gì không?

Phó Thời Lẫm nhíu mày, sắc mặt không thay đổi, đưa mắt nhìn báo cáo sắp phải nộp mà vẫn còn chưa hoàn thành trên máy tính.
Khả năng quan sát sắc mặt và lời nói của Mạnh Viễn vô cùng lợi hại, cậu ta lập tức lao đến:
Đội trưởng Phó, anh để đấy em làm cho, anh cứ đi đi.

Phó Thời Lẫm đứng lên, đi được hai bước lại ngoái lại nhìn cậu ta:
Cậu bị làm sao thế?

Phó Thời Lẫm ngắt lời cậu ta:
Rốt cuộc cậu định nói gì?

Mạnh Viễn hôm nay... chu đáo một cách khác thường.
Nghe giọng anh sắc lại, Mạnh Viễn lập tức đứng nghiêm trả lời:
À thì... Giản Thù đang ngồi ngoài cửa ạ.

Giản Thù nghĩ một lúc, thấy Mạnh Viễn nói đúng.
Mạnh Viễn nói:
Tôi còn có việc, cùng vào nhé?


Anh vào trước đi, đội trưởng Phó chắc đang bận, bây giờ tôi vào có khi lại làm phiền anh ấy.

Giản Thù kể lại sơ lược bối cảnh, Mạnh Viễn càng nghe càng hứng thú, bèn giúp cô phân tích:
Vậy cô... à bạn cô, đang tức giận vì bạn trai cô ấy không nói cho cô ấy biết về mối quan hệ giữa mình và người họ hàng rất quan trọng kia à?


Không phải tức giận, mà cảm giác mình bị giấu ấy, anh ấy biết hết nhưng lại không nói...


Thật ra tôi thấy mối quan hệ xã hội của các cô phức tạp đấy, một hai câu không thể nói rõ được. Có khi đội... bạn trai của bạn cô còn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào với bạn cô cơ.


Ừm vậy thì thôi.

Mạnh Viễn đứng lên đi vào trong đồn cảnh sát, vẫn đang nghĩ lại câu chuyện cô vừa nói.
Người bạn mà Giản Thù nhắc đến chắc chắn chính là cô ấy rồi, không sai đi đâu được nữa, còn người thân rất quan trọng đã đi theo ông bố giàu có kia hẳn là Cố Chiêu.
Mạnh Viễn8 hắng giọng:
Sao cô không vào trong kia? Cô cãi nhau với đội trưởng Phó à?

Giọng của Giản Thù buồn buồn:
Không phải.


Vậy thì là3m sao?

Bàn tay cầm cành cây của Giản Thù hơi khựng lại, nhưng cô không biết nên trả lời như thế nào.
Một lúc sau cô mới nói:
Tôi c9ó một người bạn...

Cô vừa mới lên tiếng, Mạnh Viễn đã nhìn cô với ánh mắt
Tôi biết rồi
,
Tôi hiểu mà
,
Người bạn đó của cô là cô chứ gì
6.
Cô không nói là anh em, vì sợ Mạnh Viễn có thể đoán ra ngay nhân vật chính trong câu chuyện này là cô.
Mạnh Viễn lắng nghe rất chăm chú:
Sau đó thì sao?


Thật ra người họ hàng rất quan trọng đó chẳng có quan hệ huyết thống gì với bạn tôi cả, nhưng hai người lớn lên cùng nhau nên không khác gì người nhà. Nhiều năm về trước, người họ hàng của bạn tôi đã đi cùng với ông bố giàu có của cậu ấy rồi...


Em xem kiến chuyển nhà.


Phó Thời Lẫm liếc nhìn một cái rồi kéo cổ tay cô, để cô ngồi lên chân mình.

Giản Thù không kịp đề phòng, bất giác ôm chặt cổ anh:
Anh làm gì thế?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.