Chương 272: Tôi có một người bạn
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1648 chữ
- 2022-02-06 07:19:02
Trong đại sảnh có mấy cái đầu đang chụm lại nhìn hóng ra bên ngoài, thấy hai người đi vào, mấy cái đầu đó lập tức tản ra, giả vờ n8hư không có chuyện gì, ai làm việc nấy.
Giản Thù không nói không rằng kéo Phó Thời Lẫm vào trong phòng làm việc, đóng cửa3 kéo rèm, bảo anh ngồi xuống ghế sofa còn cô ngồi trên bàn trà đối diện.
Em không giận.
Giản Thù nói,
Anh bảo em về nhà cùng anh là vì muốn nói chuyện này cho em đúng không. Nhưng mà... hôm nay em lại gặp Hứa Ý và tổng giám đốc Tưởng... Đúng rồi, Cố Chiêu là anh ruột của Hứa Ý à?
Ừ.
Chẳng trách khi đó Tưởng Quân nói năng trước sau không thống nhất như vậy. Lúc thì nói khi cô đến cửa hàng mua đồng hồ, nhân viên thấy cô phù hợp, lúc thì lại nói nhân viên cửa hàng là fan hâm mộ, cực lực tiến cử cô.
Nghĩ thế, Giản Thù lại hơi ỉu xìu. Trước đây cô còn vui mừng trong thời gian dài, tưởng là mình có tiền nuôi đội trưởng Phó rồi cơ.
Anh chờ một chút nhé, em sẽ xuống ngay.
Giản Thù cất điện thoại đi, vẫy tay với Phương Phương và chuyên viên trang điểm:
Chị đi trước đây, mọi người cũng về đi nhé.
Tóm lại từ trước đến nay, cô chỉ dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất, có khả năng tấn công nhất để nói chuyện với Hứa Viễn Chinh. Cô cũng chưa bao giờ che giấu sự thù địch và ghét bỏ của mình.
Chắc là Hứa Viễn Chinh cũng cực kỳ ghét cô.
Chuyên viên trang điểm nói:
Xong rồi.
Giản Thù ngẩng lên nhìn vào gương. Hôm nay cô đi tham dự lễ mừng thọ của ông ngoại đội trưởng Phó, sẽ gặp rất nhiều người lớn trong nhà anh, chiếc váy cô chọn rất vừa vặn, lịch sự từ màu sắc đến kiểu dáng, trang điểm cũng không quá phô trương.
Nghe anh nói vậy, Giản Thù nhiệt tình gật đầu tán thành:
Em cũng thấy thế. Trừ em ra chẳng có ai chịu được sự xấu tính của anh đâu.
Phó Thời Lẫm nhếch môi, trừ cô ra, anh cũng chẳng định tìm ai khác.
Vậy bố của họ là... cậu của anh à?
Cũng chính là Hứa Viễn Chinh.
Hơn nữa hôm nay có rất nhiều tai to mặt lớn, chắc chắn Hứa Viễn Chinh sẽ không tự hạ thấp vai vế để cãi nhau với cô.
Giản Thù phát hiện rằng, sau khi nói mấy câu với đội trưởng Phó, hình như cô không còn căng thẳng mấy nữa.
Giản Thù đặt tay vào tay anh, dần bình tĩnh lại. Vừa đi được hai bước, cô lại nói:
A... em quên đồ ở trên xe rồi.
Phó Thời Lẫm nói:
Anh cầm rồi.
Xe chạy vào cổng chính, có người làm cung kính chào đón:
Chào cậu Phó.
Phó Thời Lẫm xuống xe, đưa chìa khoá cho người đó, rồi đi vòng sang mở cửa ghế phụ lại, chìa tay ra với cô.
Vậy... Cố Chiêu có biết không?
Phó Thời Lẫm nói:
Chắc là không biết.
Phó Thời Lẫm nắm chặt bàn tay đang toát mồ hôi của cô:
Em đừng sợ, có anh đây rồi.
Không... Em đang nghĩ chẳng may em lại cãi nhau với cậu anh thì làm thế nào, nhưng nhất định em sẽ cố gắng kiểm soát bản thân...
Đây… không phải điều em muốn nghe.
Giản Thù vốn6 đang tức giận đùng đùng đến hỏi tội anh, ai ngờ anh vừa nói ra ba chữ kia là cô đã thu cờ cất trống rồi. Cô phùng má, lên tiếng,5
Anh biết từ bao giờ?
Cũng mới được một thời gian. Anh không hay về, nên không biết rõ tình hình ở nhà.
Kẻ thù của kẻ thù, tức là bạn?
Phó Thời Lẫm bật cười
ừ
một tiếng:
Ông sẽ rất thích em.
Anh đã cầm cả trà cô mua và quà anh chuẩn bị.
Giản Thù thở phào nhẹ nhõm, càng đi vào trong càng thấy thấp thỏm.
Trong sân đã có rất nhiều xe, bên cạnh bể bơi cũng khá đông người, đều là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh và chính trị.
Trong năm nay, Giản Thù đã tham gia khá nhiều bữa tiệc, cũng quen với những nơi trang trọng, nhưng lúc này cô vẫn bất giác cảm thấy căng thẳng.
Tốc độ của cô quá nhanh, hai người hoàn toàn không kịp phản ứng.
Giản Thù xuống tầng, nhìn thấy chiếc xe việt dã màu đen đỗ ở ven đường, liền mở cửa xe chui vào.
Thứ bảy đến rất nhanh.
Cuộc phỏng vấn kéo dài hơn dự định một chút, đến hai giờ chiều mới kết thúc.
Giờ anh nói đi.
Phó Thời Lẫm gỡ chiếc 9mũ cản tầm nhìn của cô xuống, đặt ở bên cạnh, từ tốn nói:
Xin lỗi em.
Cuối cùng cô đã hiểu tâm trạng của đội trưởng Phó khi biết mối quan hệ giữa anh và Cố Chiêu nhưng lại không nói cho cô biết.
Ai cũng vậy thôi, đều không biết phải mở lời như thế nào.
Thấy cô cúi đầu không nói, Phó Thời Lẫm liếm môi, đang định lên tiếng thì Giản Thù bỗng ngước lên:
Hợp đồng đại diện cho hãng đồng hồ đó là do anh liên hệ cho em đúng không?
Cô mới đeo đồng hồ được mấy ngày, người ta đã tìm đến mời cô làm đại diện nhãn hàng rồi. Hơn nữa, điều kiện nào cũng là tốt nhất, M&R còn giới thiệu cho cô rất nhiều nguồn việc khác nữa. Bây giờ nhìn lại thì đúng là khó tin thật.
Giản Thù gật đầu:
Cũng phải.
Nếu Cố Chiêu biết thì anh đã chẳng suốt ngày lấy cớ đội trưởng Phó không nuôi được cô để ngăn cản hai người ở bên nhau.
...
Liên tục mấy ngày sau đó, đội trưởng Phó đều rất bận, ra khỏi nhà từ sáng sớm đến tối muộn mới trở về.
Cô nhìn đồng hồ, sắp năm giờ chiều rồi.
Đội trưởng Phó gọi điện tới:
Em xong chưa?
Bình thường đội trưởng Phó đều mặc đồ thoải mái, tiện đi thực hiện nhiệm vụ, nhưng hôm nay anh lại mặc vest.
Cô chưa bao giờ thấy anh mặc vest.
Áo sơ mi trắng đơn giản, áo vest đen bên ngoài, vừa thanh lịch lại vừa lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú, khiến người ta không thể nhìn sang chỗ khác được.
Hoàn toàn không nhìn ra anh là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nói anh là giám đốc cũng có người tin ấy chứ.
Nghe vậy, khoé môi Giản Thù không kiềm được mà nhướng lên:
Sao anh biết em ở đây?
Phó Thời Lẫm đáp:
Trước khi đi anh đã xem lịch trình trên điện thoại của em.
Giản Thù thay quần áo cô mang theo, bảo chuyên viên trang điểm tạo hình cho mình.
Trong lúc trang điểm, Giản Thù cầm điện thoại, mấy lần định nhắn tin cho Cố Chiêu, nhưng soạn ra rồi lại xoá đi.
Thật không ngờ, cô mới là người được anh nuôi.
Phó Thời Lẫm ôm eo cô, kéo cô vào lòng, giọng anh trầm trầm:
Em đừng giận anh nữa được không?
Phó Thời Lẫm cười:
Không phải kiểm soát, người bị thiệt là ông ấy mà.
Cũng đúng, dù sao ông ấy cũng không cãi thắng được em...
Xong rồi, em đến đồn cảnh sát tìm anh nhé?
Không cần, em xuống đi là được.
Cánh tay trái của Phó Thời Lẫm đang tuỳ ý gác lên cửa kính, miệng ngậm hờ một điếu thuốc. Thấy cô tới, anh liền dập điếu thuốc còn một nửa đi, mở nắp bình nước khoáng bên cạnh uống một ngụm.
Giản Thù nghiêng đầu nhìn anh, mắt sáng long lanh.
Phó Thời Lẫm nhếch môi cười, thắt dây an toàn cho cô:
Tối về rồi từ từ ngắm nhé?
Mặc dù anh nói một cách rất nghiêm túc, nhưng tai Giản Thù bắt đầu nóng lên, chẳng cần nghĩ cũng biết ý của câu
tối về ngắm
là gì.
Cô hạ kính xe xuống một chút, muốn để gió thổi tan bớt hơi nóng trên mặt:
Đi thôi, đi thôi.
Một tiếng sau, chiếc xe chầm chậm chạy vào khuôn viên nhà họ Hứa.
Giản Thù biết anh đang điều tra lại vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt.
Cô lại ngầm liên lạc với giáo sư Trần một lần nữa, giáo sư Trần nói anh ta còn vài việc chưa làm xong, sẽ liên hệ lại với cô sau.
Vì em cũng xung đột với Hứa Viễn... với cậu của anh à?
Không phải. Ông luôn nghĩ cả đời này anh sẽ không có bạn gái.
Phó Thời Lẫm cười nhẹ:
Quý Thừa Bắc nói lần đó em suýt nữa đánh nhau với ông ấy à?
Giản Thù vốn còn đang rầu rĩ vì Hứa Viễn Chinh là cậu của đội trưởng Phó, nghe anh nói vậy, mặt cô lập tức đỏ bừng lên, lắp bắp nói:
Làm… làm gì có, em chỉ cãi nhau với ông ấy mấy câu thôi, mà cũng không phải lần đó. Đợt trước ông ấy có tìm em, lại...
Sao thế em?
Giọng anh vô cùng gợi cảm.
Em thấy... hôm nay anh cực kỳ đẹp trai.
Phó Thời Lẫm nhìn thấu được sự lo lắng của cô. Anh vuốt tóc cô, nói:
Không sao, cậu anh cũng thường xuyên cãi nhau với ông ngoại anh mà.
Vậy thì... em đứng cùng bên với ông ngoại của anh ạ?
Những người giúp việc trên đường nhìn thấy Phó Thời Lẫm đều hơi cúi mình, hiển nhiên là họ đều quen biết anh.
Nhưng khách khứa thì khác, họ đều không biết anh là ai.
Đám đông bất chợt xôn xao hẳn lên, nhiều nhất là những câu kiểu như thế này:
Kia là con nhà ai thế nhỉ, sao trước giờ chưa từng thấy? Đẹp trai quá!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.