Chương 273: Em có muốn thử ở đây không?


Phó Thời Lẫm dừng lại trước mặt mọi người:
Cháu chào ông ngoại, con chào mẹ.


Giản Thù lại bắt đầu căng thẳng, lắp bắp chào theo8:
Chào chủ tịch Hứa, chào bà… bà Hứa...

Giản Thù nói:
Ông Hứa thích là được ạ.

Lúc này, cô thật sự cảm ơn Thẩm Hành.
Hứa Ý vội vàng gật đầu.
Chờ ông cụ và Hứa Uẩn lần lượt lên tầng rồi, Hứa Viễn Chinh mới nhìn Phó Thời Lẫm, rồi nhìn sang Giản Thù đứng bên cạnh anh, nhíu mày nói:
Lâu lắm cháu mới về một lần, lại làm cho ông ngoại tức giận như thế, rốt cuộc cháu...

Lần trước khi Phó Thời Lẫm đến nhờ ông dẹp hot search, ông đã đoán được Giản Thù làm việc gì đó liên quan đến nghệ sĩ. Thật ra, ông không thích minh tinh lắm, showbiz quá loạn, nhưng thế còn tốt hơn nhiều so với nữ cảnh sát.
Ông không muốn trong nhà lại có thêm một cảnh sát đâu, như thế ông sẽ tức chết mất.
Phó Thời Lẫm bình tĩnh lên tiếng trả lời thay cô:
Vẫn sớm ạ.

Ông cụ Hứa lại nói xa nói gần:
Tôi đã chôn quá nửa người xuống đất rồi, bây giờ mong ước duy nhất là bế chắt thôi, vẫn sớm là sớm đến bao giờ?

Hứa Uẩn nhấp một ngụm trà rồi mới từ tốn lên tiếng:
Ngồi đi, đừng đứng mãi thế.

Hai người ngồi xuống xong, lập tức có người làm đến rót trà.
Suýt nữa ông quên mất, lúc trước khi ông gọi Phó Thời Lẫm về đã đồng ý sẽ không nhắc chuyện đó vào ngày hôm nay.

Được rồi, được rồi, ông không hỏi nữa.

Hứa Ý nói:
Ông ơi, ông đừng vội, chuyện này phải thuận theo tự nhiên, hơn nữa anh họ và chị Giản Thù đã lấy nhau đâu, ông tính nhanh quá ạ.


À đúng rồi nhỉ.
Ông cụ Hứa vỗ lên đầu,
Suýt thì ông quên mất, vậy hai đứa định bao giờ kết...

Giản Thù vốn định nói gì đó, nhưng bị Phó Thời Lẫm nắm chặt tay, ra hiệu cho cô không sao.
Hứa Uẩn đứng dậy nói:
Mẹ lên xem thế nào.
, rồi lại quay sang dặn Hứa Ý,
Ý Ý, cháu ra chào khách nhé.

Sắc mặt của người anh trai cùng cha khác mẹ với cô đang cực kỳ khó coi.
Nguyên văn lời của mẹ cô là,
Con nói với bố, hôm nay có đứa con riêng đó thì không có mẹ.


Con gọi rồi, mẹ không xuống.

Nói xong, Hứa Ý liếc nhìn Cố Chiêu.
Ngay sau đó, Hứa Viễn Chinh đi vào, nhìn thấy Giản Thù, tưởng là Cố Chiêu mời cô đến, lập tức nhíu chặt lông mày, nói vẻ không vui:
Cô...


Cô cái gì mà cô, khách khứa đến gần đủ rồi, vợ chồng nhà anh, một đứa không xuống nhà, một đứa đến cuối cùng mới xuất hiện, sớm biết thế này thì còn làm mừng thọ làm cái gì nữa!


Ông ơi...
Hứa Ý sợ ông giận quá ngất đi, vội vuốt ngực cho ông, lại lục túi tìm thuốc.

Thuốc thang gì, sớm muộn gì tôi cũng bị già trẻ trong nhà này làm cho tức chết thôi!
Nói rồi ông cụ tức giận chống gậy đi thẳng lên trên tầng.
Giản Thù không ngờ bà đẩy đội trưởng Phó đi lại là vì lý do này, khiến cô nhất thời ngẩn người ra.
Sắc mặt ông cụ Hứa không được như lúc nãy nữa, ông rất không hài lòng:
Con nói cái gì thế!

Ông cụ Hứa hiền từ nói:
Chào xa lạ thế làm gì, cháu chào ông ngoại giống nó là được r3ồi.

Từ lâu ông đã muốn biết cô gái có thể khiến thằng cháu Phó Thời Lẫm vừa xấu tính vừa cứng đầu đến nhờ ông hai lần là như th9ế nào rồi. Ôi chào, người thật còn xinh đẹp hơn trong ảnh!
Hứa Ý lí nhí:
À.. cháu...
Có cần đi luôn không ạ?

Khách khứa đến gần đủ rồi, cháu đi gọi mẹ xuống đây đi. Mẹ cháu không thể cứ nhốt mình trong phòng mãi thế được, những gì cần đối diện thì vẫn phải đối diện thôi.

Hai người đứng cạnh nhau thật xứng đôi vừa lứa.
Kể mà được bế6 chắt sớm thì ông cũng mãn nguyện.
Ông cụ Hứa vốn đã tức giận, Hứa Viễn Chinh lại vừa khéo chạm nòng súng, lập tức ăn một trận mắng tơi tả.
Hứa Viễn Chinh ngớ người.
Ông cụ Hứa lại hỏi:
Bình thường công việc của cháu có bận rộn không?


Dạ hơi... hơi bận ạ, khi quay phim thì bận, lúc khác cũng bình thường ạ...


Anh ta và Giản Thù là anh em, không có quan hệ huyết thống.
Giọng nói điềm tĩnh của Phó Thời Lẫm vang lên, anh kéo Giản Thù quay lại bên cạnh mình.
Ông cụ Hứa nhìn trái nhìn phải, sắc mặt lập tức sầm xuống:
Hoang đường, chúng mày thật hoang đường!

Lời tư vấn của anh ta quả là vô cùng chuẩn xác.
Phó Thời Lẫm nắm chặt bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi của cô, mặc dù anh không nói gì, nhưng lại như đang trao cho cô một sức mạnh vô hình.
Phó Thời Lẫm đặt đồ xuống bàn trà:
Đây là trà Giản Thù mua tặng ông.

Ông cụ Hứa nghe vậy thì hơi bất ngờ, đại khái ông không nghĩ là lần đầu tiên cô bé này mua quà đến lại trúng ý ông thế. Ông cười gật đầu:
Ừ, ừ, ừ, ông thích trà lắm, cảm ơn cháu nhé.

Hứa Uẩn không lên tiếng.
Giản Thù cảm thấy bầu không khí lúc này có vẻ không đúng, cô muốn nói gì đó để thay đổi, nhưng lại không biết nên nói gì.
Ông cụ Hứa hỏi:
Cháu gái làm nghề gì?

Hứa Ý cướp lời:
Chị Giản Thù là nghệ sĩ, chị ấy đang là ngôi sao hot nhất đấy ạ.

Ông cụ Hứa không hiểu lắm:
Hai đứa biết nhau à?

Giản Thù lên tiếng:
Anh ấy là...
Hai tiếng anh trai nghẹn lại trong họng, không biết phải nói ra như thế nào.

Hai đứa định bao giờ sinh con?

Chủ đề nhảy nhanh quá, Giản Thù phản ứng không kịp:
Dạ?

Hứa Ý chu miệng nói:
Không phải là bố làm ạ, có liên quan gì đến anh họ đâu.

Gần đây Hứa Viễn Chinh đang đau đầu vì muốn để Cố Chiêu bước vào nhà họ Hứa và một loạt chuyện liên quan đến khu vực Đông Sơn, nay lại gặp chuyện này, huyệt Thái dương của ông ta giật run lên:
Mẹ con đâu?

Nhưng Phó Thời Lẫm đến tuổi này, ông đã không còn kén chọn nổi nữa.
Hứa Ý trả lời rồi, Giản Thù không biết phải nói gì, chỉ gật đầu phụ hoạ.

Tiểu Thù?
Giọng Cố Chiêu vang lên từ phía sau ông ta.
Giản Thù mím môi, đứng dậy.

À, à, vâng ạ.

Chờ cho hai người đều lên tầng rồi, Hứa Uẩn bình thản nhìn Giản Thù, nói rành rọt:
Cháu yêu nó thì chuẩn bị sẵn tinh thần làm quả phụ đi.

Anh ta không ngốc đến mức tưởng ông cụ Hứa mời Giản Thù đến làm khách. Anh ta biết nhà họ Hứa không thích anh ta, làm như thế này chỉ có khả năng là để uy hiếp anh ta mà thôi, nên trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận.
Hành động của anh đã thu hút sự chú ý của Hứa Uẩn.
Hứa Uẩn nói:
Nói thật thôi mà, nhìn rõ từ trước sẽ tốt hơn hối hận về sau.


Thế con hối hận rồi à? Sao không hối hận sớm lên? Bố mẹ giữ thế nào cũng không giữ được con đấy!


Trên tầng ạ.


Con không gọi mẹ xuống à?

Lúc này, Hứa Uẩn mới nói:
Trong tủ đầu giường phòng mẹ có một hộp trang sức, con lấy ra đây.

Lời này là bà nói với Phó Thời Lẫm, ai cũng có thể hiểu được là bà cố ý đẩy anh ra chỗ khác.

Ông ngoại.

Hai chữ nặng trịch lập tức khiến ông cụ bình tĩnh lại.
Điều phải đến đã đến rồi.
Ban đầu Cố Chiêu còn tưởng mình nhận nhầm người, đến khi nhìn kỹ lại thì mặt biến sắc, rảo bước kéo cô lại bên mình.
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm hơi mím lại, anh quay sang nhìn Giản Thù. Cô mỉm cười với anh, ra hiệu mình có thể ứng phó được.
Anh đứng dậy:
Anh quay lại ngay.

Giản Thù nghe vậy, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, nhưng vẫn ngại không dám gọi như vậy, liền đổi 5thành:
Cháu chào ông Hứa, cháu chào bác Hứa.

Khác với sự vui vẻ của ông cụ Hứa, Hứa Uẩn chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng.
Hứa Viễn Chinh không muốn quan tâm đến việc ở đây nữa, cũng đi lên tầng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.