Chương 274: Em có muốn thử ở đây không?



Cho nên các người bắt tay với nhau lấy tôi ra làm trò đùa ư?



Vì sao anh lại không hiểu, mọi chuyện đều là do anh, không thể tr8ách người khác được nhỉ.


Vậy Cố Chiêu...

Trước khi đến đây, Giản Thù đã tính đến mọi khả năng.
Mặc dù đã lâu không có người ở đây, nhưng ngày nào người làm cũng lên quét dọn. Ga trải giường có mùi nước giặt mới tinh.
Giản Thù hỏi:
Đây là phòng của anh à?


Em muốn thử thật à?

Giản Thù lập tức ngậm miệng lại.
Hai chữ đáng yêu còn chưa bật ra thì miệng cô đã bị chặn lại.
Phó Thời Lẫm vốn không muốn làm nhoè son của cô, nhưng anh thật sự không muốn cô chỉ chú ý đến bức ảnh đó.
Tiếng gõ cửa vang lên ngay sau đó.
Phó Thời Lẫm đứng dậy, thấp giọng nói:
Em chờ anh ở đây nhé.

Phó Thời Lẫ5m ấn công tắc đèn trên tường, từ tốn nói:
Dưới kia ồn ào quá, ở đây nghỉ một lát.

Giản Thù nhìn quanh, thấy trên giá sách bày đầy súng mô hình, dài có ngắn có, đủ các kiểu dáng. Ngoài ra, ở đây còn có khá nhiều cúp và huy chương, không giống với cúp và huy chương ở đồn cảnh sát, chắc đây là thành tích của anh từ nhỏ đến lớn.
Cố Chiêu nhếch miệng tự mỉa mai:
Đúng, là do anh, là do anh không biết tự lượng sức mình.

Gi3ản Thù còn muốn nói gì đó, nhưng bị Phó Thời Lẫm kéo lại, anh lạnh giọng nói:
Chuyện giữa anh và nhà họ Hứa không liên quan gì đến tôi,9 cũng không liên quan gì đến Giản Thù, không ai nợ anh cái gì hết.

Anh càng nói như vậy, Giản Thù càng xấu hổ đến mức chỉ muốn đá cho anh một cái. Vừa rồi suýt nữa cô quên mất mình đang ở đâu.
Cứ nghĩ đến dưới kia có bao nhiêu người như vậy... Cô thật sự chỉ muốn đào hố chui xuống cho xong.
Nói rồi anh dắt tay Giản Thù đi lên tầng.
Giản Thù v6ốn tưởng đội trưởng Phó sẽ dẫn cô đi giải thích với ông cụ Hứa, không ngờ anh lại dẫn cô vào một căn phòng tối thui.

Ông ngoại gọi con đến.

Phó Thời Lẫm mím môi, nói:
Mẹ à, những chuyện đó không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy cũng chỉ vừa mới biết.

Một lúc sau, Giản Thù mới hỏi:
Có phải ông ngoại anh rất tức giận không, chúng ta có cần xin lỗi ông không ạ?

Phó Thời Lẫm nới cà vạt ra, chống một tay lên giường:
Không sao, ông anh là thế, hết tức là ổn thôi.

Giản Thù gật đầu:
Anh đi đi ạ.

Ngoài cửa, Hứa Uẩn đang đứng chờ với vẻ mặt lạnh nhạt.
Giản Thù bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, lại thêm địa điểm là một nơi hoàn toàn xa lạ, còn là nơi anh sống từ nhỏ đến lớn, khiến cô cảm thấy kích thích một cách lạ kỳ.
Cuối cùng, Phó Thời Lẫm cũng buông cô ra, chống hai tay xuống bên người cô, cảm giác được sự thay đổi trong cơ thể Giản Thù, đôi môi mỏng của anh dán sát vào tai cô, giọng hơi khàn mang nét cười:
Em có muốn thử ở đây không?

Nghe anh trả lời chắc chắn như thế, Hứa Uẩn lẳng lặng mỉm cười, nói:
Đi đi.

Phó Thời Lẫm đi rồi, Hứa Uẩn mới đẩy cửa ra.
Mặt Giản Thù lập tức đỏ bừng.

Anh cũng muốn.


Ông cụ đã ngầm cho Cố Chiêu đến, tức là đã định nhận anh ta vào rồi.

Giản Thù im lặng một lát. Cô đã nhìn thấy tình cảnh hôm nay, Cố Chiêu xuất hiện, người nhà họ Hứa đều rất không vui, đặc biệt là mẹ của Hứa Ý.
Toàn thân cô bắt đầu nóng bừng.
Phó Thời Lẫm bế cô lên:
Nhưng để lần sau nhé, hôm nay không thích hợp.

Giản Thù phản đối một cách dối lòng:
Rõ ràng là anh muốn, em không muốn!

Anh bật cười, giúp cô chỉnh lại mái tóc rối bời:
Được rồi, chỉ có anh muốn thôi.


Đó là suy nghĩ của con, còn con bé nghĩ gì?


Giống con ạ.

Ánh mắt của cô lập tức bị thu hút, cuối cùng dừng lại ở khung ảnh trên giá sách.
Trong ảnh có một người đàn ông mặc quân phục, đội mũ cảnh sát, gương mặt rắn rỏi nghiêm khắc, rất giống đội trưởng Phó. Người phụ nữ bên cạnh ông rất xinh đẹp, đôi mắt cong cong, mỉm cười rất ngọt ngào.
Hứa Uẩn ngồi xuống đối diện cô:
Ngồi đi.

Giản Thù ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, xoắn lại với nhau vì lo lắng.
Giản Thù đã nhân cơ hội tô lại son, chỉnh lại ga giường, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa.
Thấy Hứa Uẩn vào, cô vội đứng lên:
Bác Hứa ạ...

Hứa Uẩn nói:
Đó là chuyện nhà cậu con, mẹ không quan tâm.

Phó Thời Lẫm mỉm cười, anh đi được hai bước, ngoái lại nói:
Cả đời này con chỉ muốn một mình cô ấy thôi.

Phó Thời Lẫm xoa đầu cô:
Em đừng nghĩ nhiều, đó là chuyện họ phải giải quyết.


Nhưng mà...

Đứa trẻ ở giữa khoảng năm sáu tuổi, khuôn mặt phúng phính, cực kỳ đáng yêu.
Khoé môi Giản Thù nhếch lên, cô vừa ngoái lại định nói sao ngày bé anh đáng yêu thế thì bị ôm chặt lấy eo, ấn xuống chiếc giường bên cạnh.
Phó Thời Lẫm hôn lên khoé môi cô, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Anh bỏ em ra, em còn chưa tham quan hết mà. Em vừa nhìn thấy ảnh anh ngày bé, thật...


Cháu chưa trả lời câu bác hỏi lúc ở dưới kia.

Nghe bà hỏi, Giản Thù ngẩng đầu lên, mím môi, im lặng một lát rồi nghiêm túc nói:
Cháu luôn ủng hộ anh ấy làm những gì anh ấy muốn, cháu ủng hộ tín ngưỡng, niềm tin và sự kiên định của anh ấy, bất kể kết quả như thế nào ạ.


Bác cũng từng nói y hệt những gì cháu vừa nói.


Trước đây Giản Thù chỉ biết gia đình đội trưởng Phó không đồng ý cho anh làm cảnh sát, nhưng cô không hỏi chi tiết. Hôm nay, từ cuộc nói chuyện của ông cụ Hứa và bà Hứa ở dưới tầng, cô có thể đoán được chắc là bố của đội trưởng Phó... hi sinh rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.