Chương 275: Chúng ta sẽ có gia đình riêng của mình


Mặc dù cuối cùng chuyện chuyển công tác vẫn bị đồn trưởng Diệp từ chối. Nhưng mỗi lần nhắc đến, cô đều cảm thấy có gì đó nghẹn lại trong lòng.
Bao nhiêu lâu nay, đội trưởng Phó đã vì cô mà trả giá quá nhiều rồi.

Hứa Uẩn không nói gì nữa, đặt chiếc hộp ban nãy bà bảo Phó Thời Lẫm đi 3lấy xuống trước mặt cô:
Nó đã chọn cháu, thì hai đứa hãy sống với nhau cho tốt. Chuyện sau này hai đứa tự bàn bạc, có tin tức gì thì báo cho bác một9 tiếng là được.

Quý Thừa Bắc ho một tiếng, biết đã đến lúc nịnh nọt:
Chiến công của lão đại Phó nhà ta lẫy lừng như thế, ba ngày ba đêm còn chưa kể xong, bây giờ thời gian có hạn, chỉ nói được mấy câu, đúng là làm khó ông cụ rồi.

Mấy người họ mỗi người một câu, y như diễn kịch nói.

Có thời gian thì bảo nó dẫn cháu lên chùa sống mấy hôm, nơi đó thanh tịnh.

Hứa Uẩn đi rồi, Giản Thù mở hộp, bên trong là một chiếc vòng ngọc mỡ dê. Cô đang ngây ra nhìn chiếc vòng thì cánh cửa bị mở ra.
Mặc dù cãi cọ ầm ĩ nhưng có thể thấy mối quan hệ của mấy người đều rất tốt.
Giản Thù đứng ở bên cạnh, khoé miệng luôn mỉm cười.
Giản Thù rất đồng ý với câu cuối cùng, nhưng cố nén không gật đầu phụ hoạ.

Cô bé, ông hỏi cháu này, cháu thấy Cố Chiêu là người như thế nào?

Cô không nhìn thấy Cố Chiêu.
Khi Phó Thời Lẫm cùng Giản Thù đi xuống, khách khứa đang nói chuyện với ông cụ Hứa liền tò mò hỏi:
Cụ Hứa, kia là con nhà ai thế, sao trước giờ chưa bao giờ gặp?


Cháu cũng từng vướng mắc về chuyện này, nhưng anh ấy có suy nghĩ và lựa chọn của riêng mình, gia đình cháu không thể quyết định thay anh ấy, cũng không thể giữ anh ấy lại được.

Sau này, cô cũng đã cởi được nút thắt trong lòng.
Ông cụ Hứa liếc nhìn, giọng nói mang vẻ tự hào:
Cháu ngoại tôi đấy, là cảnh sát hình sự, bình thường nó bận lắm nên chẳng mấy khi xuất hiện, lần này khó khăn lắm mới gọi được nó về đây đấy.

Đối phương có vẻ rất kinh ngạc:
Cảnh sát hình sự à?

Dưới tầng, mặc dù sắc mặt ông cụ Hứa vẫn còn căng thẳng nhưng đã khá hơn nhiều so với lúc nổi giận ban nãy, đang nói chuyện với khách khứa đến mừng thọ.
Hứa Viễn Chinh cùng một người phụ nữ có sắc mặt tiều tuỵ đứng bên cạnh ông cụ, chắc hẳn là mẹ Hứa Ý.
Ánh mắt nhàn nhạt của Phó Thời Lẫm quét đến, Quý Thừa Bắc vội nói:
Uống, uống, uống, em uống là được chứ gì!

Anh ta uống cạn một ly nữa, bàn tay của Phó Thời Lẫm mới rút lại.
Giản Thù ngẩn ra một lát, lắc đầu:
Cháu chưa từng nghe nói ạ...


Thôi bỏ qua đi.
Không biết ông cụ Hứa đang nghĩ gì, một hồi lâu sau ông mới nói,
Dù sao cũng đều là lỗi của đời trước, không liên quan gì đến nó cả, cháu về trước đi.

Quý Thừa Bắc nghiến răng uống thêm một ly nữa.
Phó Thời Lẫm vẫn chưa thu tay về, thái độ vẫn rất thờ ơ.
Cô vẫn còn chưa tiêu hoá được cách xưng hô kỳ lạ kia thì Quý Thừa Bắc đã uống một hơi cạn ly rượu Champagne.
Anh ta uống xong, vốn tưởng sẽ được tha thứ, nào ngờ Phó Thời Lẫm lại gác tay lên quầy bar, ngón tay thon dài hờ hững cầm ly rượu.
Giản Thù vẫn không hiểu:
Chúng ta có mâu thuẫn gì à?

Quý Thừa Bắc thở phào, nhìn người đàn ông đối diện:
Lão đại Phó, anh xem, chị dâu nhỏ đã hoàn toàn quên mất chuyện đó rồi, chứng tỏ cô ấy không bận lòng, em...

Đối phương nhìn rồi bĩu môi:
Là ngôi sao nào đó đúng không, tôi nhìn quen quen...

Ông cụ Hứa không hài lòng, nói:
Ngôi sao thì sao, bất cứ ngành nghề nào cũng cần được tôn trọng.

Suy cho cùng, cô không có quyền bắt buộc anh ở lại nơi đó. Sự phát triển của Cố Chiêu bây giờ tốt hơn ngày trước cả nghìn vạn lần.
Ông cụ Hứa im lặng một lúc rồi tiếp tục nói:
Ông đã điều tra về nó. Sau khi trở về thành phố Vân, nó không mượn đến các mối quan hệ của bố nó mà đã làm phá sản được mấy nhà xưởng lâu đời chỉ trong hai tuần, thủ đoạn nhanh mạnh như gió bão, cháu có biết chuyện này không?


Đúng vậy, nghe nói đến giờ vẫn chưa ai phá được kỉ lục của nó tại học viện cảnh sát đâu, lần nào cũng đứng đầu trong huấn luyện, năm nào nó cũng là người giành được nhiều giải thưởng nhất đồn cảnh sát đấy, trong nhà sắp hết chỗ để rồi. Lãnh đạo của nó thỉnh thoảng lại gọi điện cho tôi để biểu dương, nói nó là tấm gương của giới cảnh sát. Đều là mấy chuyện nhỏ, không đáng để nhắc đến ấy mà.

Đối phương cạn lời.
Lần này cô đến đây, đội trưởng Phó nói là chỉ đến chúc mừng sinh nhật ông ngoại, cô cũng không nghĩ nhiều, không mua quà cho những người khác trong gia đình. Nào ngờ mẹ của đội trưởng Phó lại tặng cô thế này, khiến cô cảm thấy ngại ngùng.

Mẹ anh tặng em rồi thì là của em.
Phó Thời Lẫm nắm tay cô,
Đi thôi, chúng ta xuống tầng.

Thậm chí cô còn có thể hình dung ra ngày bé đội trưởng Phó như thế nào, đi đâu cũng có nguyên đám anh em đi cùng, chắc chắn rất thú vị.
Lễ mừng thọ kết thúc, khách khứa lần lượt ra về.
Chào hỏi xong xuôi, Chu Dự Nam nói:
Bây giờ đến nói chuyện với ông cụ Hứa đều nghe ông nói anh ở đồn cảnh sát giỏi như thế nào, bắt được bao nhiêu tội phạm, lập được bao nhiêu công.

Phó Thời Lẫm cạn lời.

Cậu ấy kết hôn chưa?


Sắp rồi, bên cạnh là bạn gái nó đấy, xinh chứ.

Anh ta đang định uống ly thứ ba thì Giản Thù khẽ hỏi:
Anh đang... làm gì đấy?


Tôi đang... xin lỗi.

Lúc này, Quý Thừa Bắc cầm một ly rượu đến:
Chị dâu nhỏ, lần trước tôi sai rồi, tôi tự phạt một ly.

Giản Thù ngớ người.
Phó Thời Lẫm mỉm cười, cầm chiếc vòng đeo vào tay cô, thấp giọng nói:
Đẹp lắm.


Vật này quý giá quá, hay là em trả lại cho bác nhé?

Hứa Uẩn sống trong chùa Hàn Sơn, gần như không màng thế sự, lần này nếu không phải ông cụ Hứa mừng thọ 80 tuổi thì bà cũng k6hông quay về.
Thật ra, cuộc đời này của bà rất thất bại, làm con gái bất hiếu, làm mẹ không tròn bổn phận. Đường nào cũng chẳng đạt được đến 5một nửa trách nhiệm cần có.
Quý Thừa Bắc cảm giác mình vừa từ cõi chết trở về.
Thẩm Chỉ cùng Chu Dự Nam cùng đi về phía này, nhìn Quý Thừa Bắc khó khăn lắm mới toàn mạng quay về, tỏ vẻ rất đồng cảm.
Hứa Uẩn đứng dậy:
Bác đi trước đây, cháu ở đây chờ nó nhé.

Giản Thù vốn đang ngây người nhìn hộp nữ trang, nghe vậy cũng vôi đứng lên theo:
Bác Hứa, cháu...

Giản Thù mím môi rồi từ tốn trả lời:
Khi anh ấy đến nhà cháu, anh ấy mới tám tuổi, rất cô độc, không thích nói chuyện... Anh ấy học rất giỏi, hay được thầy cô khen, đối xử với cháu rất tốt, đối xử với bố mẹ cháu cũng rất tốt...

Ông cụ Hứa lặng lẽ nói:
Nhưng rồi nó vẫn chọn rời khỏi gia đình cháu.

Trong phòng đọc sách.
Ông cụ Hứa thở dài một hơi:
Chuyện của mấy đứa ông đã nghe rồi, đúng là không liên quan gì đến cháu, chỉ trách cậu cháu quá khốn nạn thôi!

Giản Thù không băn khoăn vấn đề trả lại vòng hay không nữa, cô nghiêng đầu hỏi anh:
Ông thế nào rồi anh, đã hết giận chưa ạ?


Tương đối rồi.

Phó Thời Lẫm ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn chiếc vòng ngọc:
Mẹ anh đưa cho em à?

Giản Thù khẽ gật đầu.
Trước giờ toàn nghe nói ông cụ Hứa không thích cảnh sát vì con rể cụ hi sinh, hôm nay xem ra đúng là không thể tin được lời đồn.
Hứa Ý đứng bên không nhịn được cười, bình thường người không đồng ý cho anh họ làm cảnh sát nhất chính là ông, bây giờ người đem ra khoe lại cũng là ông.
Chắc đối phương cũng nhận ra mình vừa nói hớ, liền cười ha ha đổi chủ đề.
Người lớn đang nói chuyện, Phó Thời Lẫm và Giản Thù cũng không đến làm phiền.
Ông cụ Hứa cho người gọi riêng Giản Thù vào.
Phó Thời Lẫm xoa đầu cô:
Đi đi, không sao đâu, anh chờ em ở đây.

Giản Thù gật đầu, đứng dậy đi được mấy bước, lại ngoái đầu nói:
Ông Hứa ơi, mặc dù cháu không biết chuyện xảy ra khi trước là như thế nào, cũng không phân biệt được ai đúng ai sai, nhưng mẹ của Cố Chiêu... thật sự đã hi sinh cả cuộc đời mình.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.