Chương 276: Chúng ta sẽ có gia đình riêng của mình


Hứa Viễn Chinh là người lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo trước:
Cô quen biết Phó Thời Lẫm từ bao giờ?



Mười năm trước.


Giả8n Thù vốn định thừa cơ nói móc ông ta, nói là ngày ông ta dẫn Cố Chiêu đi, nhưng nghĩ rồi lại thôi.
Trước giờ cô không chịu ở phòng khách, lần nào cũng có cảm giác quay lại là thấy con chó đang đứng nghiêng đầu nhìn mình vẻ tò mò.
Hôm nay nhìn anh mặc vest, ban nãy lại còn suýt cướp cò trong phòng anh rồi, nên cô cảm thấy kích thích hơn bình thường gấp mấy lần.
Giản Thù cũng muốn đổi địa điểm. Cô đưa tay kéo áo sơ mi ra khỏi quần âu của anh, đôi mắt lấp lánh:
Ở đây đi anh...

Phó Thời Lẫm từ tốn giải thích:
Mẹ anh thanh tu trong chùa Hàn Sơn, quanh năm ở đó.

Giản Thù nhớ lại lời của Hứa Uẩn, nói:
Nhất định là mẹ anh yêu bố anh lắm.

Phó Thời Lẫm mỉm cười ừ một tiếng, dập điếu thuốc đi, nắm tay cô rời khỏi đó.
Thật ra cô không hiểu, Hứa Ý mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi còn Cố Chiêu đ5ã hai mươi tám rồi.
Trước đây cô từng nghe ngóng từ đội trưởng Phó, Hứa Viễn Chinh kết hôn được hai năm đã có Hứa Ý, hẳn là không phải ngoại tình sau khi kết hôn. Chi tiết về những chuyện cũ đó chắc chỉ có một mình Hứa Viễn Chinh mới biết là thế nào.
Giản Thù đi xuống tầng, nhìn thấy đội trưởng Phó đang đứng dựa vào tường chờ cô, trên môi ngậm một điếu thuốc, ánh lửa khiến khuôn mặt sắc nét của anh trở nên dịu dàng hơn.
Bàn tay Phó Thời Lẫm nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô:
Ngoan nào, về nhà thôi.

Giản Thù ôm anh không chịu buông.
Anh cười:
Anh nhịn cả tối rồi, em còn không buông tay là anh làm luôn ở đây đấy.

Xe dừng lại ven đường. Phó Thời Lẫm châm một điếu thuốc, thấp giọng hỏi cô:
Em đang nghĩ gì thế?

Giản Thù thu suy nghĩ lại, không giấu anh:
Em đang nghĩ, nếu Cố Chiêu có thể về được thật thì coi như cuối cùng anh ấy cũng có một mái nhà để về.

Đôi mắt của Phó Thời Lẫm tối lại, anh biết ý cô muốn nói gì. Từ sau khi bố mẹ cô mất, cô vẫn luôn áp chế bản thân mình.
Cửa nhà vừa mở, nhóc con kia đã chạy ra ngoài đón.
Giản Thù bế nó lên, nhìn bát thức ăn rỗng không, cô liền đổ thêm thức ăn và nước cho nó rồi mới đặt nó xuống.
Khi cô quay lại, vừa lúc nhìn thấy đội trưởng Phó thuận tay tháo cà vạt ném lên ghế sofa.
Lời này đến quá đột ngột, Giản Thù ngây ra mấy giây, đôi mắt cô đỏ lên.
Phó Thời Lẫm tháo dây an toàn, nghiêng người hôn lên khoé mắt ẩm ướt của cô, giọng trầm thấp:
Chúng ta sẽ có gia đình riêng của mình.

Một câu này hơn hẳn trăm nghìn lời tình tứ.
Mẹ Hứa Ý rất không thích Cố Chiêu, cô lại là em gái Cố Chiêu nên không đi thì hơn, mẹ Hứa Ý đỡ phải cảm thấy khó chịu.

Không cần, mẹ anh đi rồi.


Lúc trước mẹ anh nói với em, có thời gian thì bảo anh đưa em lên chùa ở mấy hôm, bác ấy...

Trên đường về, Giản Thù nằm bò trên cửa kính xe, để gió lạnh thổi tung mái tóc.
Nếu cuối cùng Cố Chiêu có thể về nhà họ Hứa, cô sẽ mừng cho anh, Hứa Viễn Chinh có tệ thế nào đi chăng nữa thì ông ta cũng là bố ruột của anh.
Gia đình hơn tất cả mọi thứ.
Động tác vừa tuỳ ý vừa bất cần, vừa đẹp trai vừa manly.
Giản Thù liếm môi, nhào tới.
Phó Thời Lẫm giữ chặt cô lại, nhếch môi:
Vào phòng hay ở đây?

Hứa Viễn Chinh không ngờ hai người quen b3iết lâu như vậy. Ông ta im lặng một hồi, vốn còn định nói gì đó nhưng ánh mắt lại vô tình nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay cô, huyệt Thái dương của ô9ng ta giật giật:
Tối nay tâm trạng của Cố Chiêu rất không tốt, nếu... cô vẫn coi nó là anh trai thì gọi điện cho nó đi.

Nói rồi ông ta sải 6bước rời đi.
Giản Thù đứng im một lúc mới đi ra ngoài.
Giản Thù ôm eo Phó Thời Lẫm, vùi đầu vào lòng anh, nghẹn ngào gật đầu.
Trên thế giới này, chắc chỉ có một mình đội trưởng Phó vừa nhìn là biết cô đang nghĩ gì.
Cô rất mong có một gia đình.
Anh đưa tay vuốt lại lọn tóc bị gió thổi tung của cô:
Giản Thù này.


Vâng?


Anh cũng có thể cho em một gia đình.

Nước mắt của Giản Thù lập tức rút lại, cô luống cuống ngồi lại ghế mình, mắt nhìn xung quanh:
Ở đây nhiều người quá, hay là... đổi chỗ khác đi anh?

Nghe cô nói vậy, Phó Thời Lẫm nuốt khan mấy lần, anh ấn cô nàng đang háo hức muốn thử xuống, giọng khàn đi:
Ngồi yên, về nhà thôi.

Giản Thù chớp chớp mắt, cô thật sự muốn thử...
Cô mỉm cười đi đến.
Phó Thời Lẫm dụi tàn thuốc:
Em nói chuyện xong rồi à?

Giản Thù gật đầu, giọng nói nhẹ bẫng:
Chúng ta đi thôi... Có cần báo cho mẹ anh không ạ, ban nãy em không nhìn thấy bác.


Ừ.


Phó Thời Lẫm bế cô lên, ấn cô xuống ghế sofa, bắt đầu hôn cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.