Chương 277: Lần này, nhất định không được để hắn chạy thoát
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1411 chữ
- 2022-02-06 07:19:21
Cô gọi đi, nhưng rất lâu sau cuộc gọi mới được kết nối.
Cố Chiêu không lên tiếng, trong điện thoại chỉ có tiếng thở c8ủa anh.
Giản Thù im lặng một thoáng rồi từ tốn nói:
Cố Chiêu, không báo trước chuyện tối nay cho anh là lỗi của em,3 đội trưởng Phó… cũng mới biết cách đây không lâu, chúng em không muốn nhằm vào anh, cũng không coi anh là trò cười.
Cố Chiêu dựa vào ghế sofa, cười mỉa mai:
Anh biết, chỉ trách bản thân anh thôi.
Một mình cô cũng có thể làm được…
Trần Văn Quang nhìn cốc nước còn nguyên trên mặt bàn, ngồi xuống bên cạnh cô:
Cô Giản có muốn uống một chút nước nóng trước khi bắt đầu không?
Giản Thù ngại ngùng nói:
Không cần đâu… Tôi sợ tôi sẽ căng thẳng mà buồn đi vệ sinh…
Giản Thù lấy điện thoại ra khỏi túi, thấy đội trưởng Phó gọi tới, cô điều hòa hơi thở rồi mới bắt máy.
Giọng Phó Thời Lẫm trầm thấp lành lạnh:
Em đang ở đâu?
Em… đang gặp bạn ở bên ngoài.
Cùng lúc đó, tiếng nhạc chuông điện thoại thánh thót vang lên, cũng gấp gáp như tiếng gõ cửa vừa rồi…
Hơi thở của Giản Thù trở nên nặng nhọc, lông mi cô run lên dữ dội. Cô dần nhận thức được tiếng chuông điện thoại xuất phát từ thế giới bên ngoài…
Ý thức dần dần trở lại.
Trên đường đi, Giản Thù nhắn tin cho Phó Thời Lẫm, nói cô có việc nên sẽ về muộn.
Cô không nói đến việc đi gặp giáo sư Trần vì sợ hiệu quả thôi miên ký ức không tốt. Lúc nào có kết quả rồi nói sẽ tốt hơn.
Vừa ra khỏi thang máy, Giản Thù đã nhìn thấy ngay phòng tư vấn tâm lý đó, bèn bước tới gõ cửa.
Cô mở bừng mắt, nhìn trần nhà trên đầu, điện thoại vẫn đang đổ chuông.
Cổ họng Giản Thù hơi khô, cô ngập ngừng nói:
Xin lỗi giáo sư Trần, tôi nghe điện thoại đã…
Trần Văn Quang giơ tay, ra hiệu cho cô nghe.
Một đời người đằng đẵng mấy chục năm, làm sao lại không có gì hối tiếc được, chỉ có thể mang theo những hối tiếc đó để nỗ lực, sống tốt phần đời còn lại thôi.
Khi Giản Thù đi ra, canh trứng gà đã nấu xong, Phó Thời Lẫm đang đứng hút thuốc cạnh cửa sổ.
Nghe tiếng bước chân, Phó Thời Lẫm quay lại, nhẹ giọng nói:
Em ăn đi, sắp nguội rồi.
Giản Thù mím môi:
Em không có ý6 đó…
Tiểu Thù, giờ anh không có bất cứ lý do nào để ngăn cản hai người ở bên nhau được nữa.
Giọng Cố Chiêu mang n5ét cười, nhưng vô cùng ảm đạm.
Không thể phủ nhận rằng nỗi đau đớn nhất trong lòng anh, không chỉ là bao nhiêu lâu nay anh đã vòng quanh nhà họ Hứa như một thằng hề, bị xem thường, bị sỉ nhục, bị ghét bỏ, mà là vì, anh thật sự không còn bất cứ lý do nào nữa, chỉ có thể nhìn cô đi xa dần.
Trần Văn Quang mỉm cười, không nói gì thêm nữa, bắt đầu từ từ thôi miên.
Lại quay về mười năm trước, vẫn là khung cảnh đó.
Giản Thù cuộn người trong tủ quần áo, nghe những âm thanh chói tai phát ra từ chuỗi xích sắt kéo lê trên mặt đất, nhìn hung thủ kéo cái xác trong bao tải ra, từng bước từng bước lại gần cô…
Chắc giáo sư Trần đã nghe nói hung thủ vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt lọt lưới…
Trần Văn Quang đẩy gọng kính, nói vẻ nuối tiếc:
Đúng, tôi cũng không ngờ lại là anh ta. Haiz, dù sao cũng là đồng nghiệp, nhắc đến đúng là đáng tiếc.
Giản Thù lắc đầu:
Có khả năng Bạch Trường Châu không phải hung thủ.
Trần Văn Quang ngồi đối diện cô, đan hai tay đặt trên chân:
Tôi hỏi thẳng, cô Giản thật sự muốn thôi miên ký ức thêm một lần nữa chứ?
Giản Thù gật đầu:
Tôi nghĩ kĩ rồi.
Tôi có thể hỏi lý do cô Giản muốn thôi miên ký ức không?
Trần Văn Quang mặc áo blouse trắng mỉm cười mở cửa:
Cô Giản đến rồi à.
Chào giáo sư Trần.
Cô vào đi.
Trần Văn Quang dẫn cô vào một phòng làm việc, rót cho cô một cốc nước,
Phòng tư vấn tâm lý này của bạn tôi, hôm nay anh ấy có việc, nên nhờ tôi trông hộ một lúc.
Giản Thù đặt tay trên lan can, nhẹ giọng nói:
Anh ấy đối xử với em rất tốt.
Tiểu Thù à.
Cố Chiêu nhìn ra bên ngoài, ánh mắt mông lung,
Anh hối hận rồi. Trước đây em từng hỏi anh có hối hận khi rời đi không, bây giờ anh hối hận rồi.
Giản Thù nhắm mắt lại, hít một hơi, lạnh nhạt nói:
Nhưng anh cũng biết không thể quay lại được nữa.
Vậy chúng ta bắt đầu thôi.
Trần Văn Quang đứng lên, mở một khúc nhạc piano nhẹ nhàng du dương.
Giản Thù thở ra một hơi, đi đến bên cạnh chiếc ghế, hai tay bất giác nắm chặt lại.
Hung thủ dừng tay, ngoái đầu lại.
Rầm một tiếng, cánh cửa bị đẩy bật ra.
Một bóng người xuất hiện trước mắt…
Anh đến đón em.
Giản Thù nhìn Trần Văn Quang đang uống nước ở bên cạnh, nói:
Chắc phải một lúc nữa em mới xong, xong việc em sẽ gọi cho anh.
Anh nói:
Anh đã đặt nhà hàng rồi, quá giờ phải xếp hàng lại.
Hiếm lắm Giản Thù mới được ăn một bữa ở ngoài với anh, nghe anh nói vậy cô chỉ ngừng lại một giây:
Vậy em gửi địa chỉ cho anh nhé.
Ừ, xuống tầng chờ anh.
Giản Thù tắt điện thoại, nói với Trần Văn Quang:
Xin lỗi giáo sư Trần, chúng ta đổi sang ngày khác được không, tôi…
Cố Chiêu cười:
Ừ, không quay lại được nữa.
Ngày ấy anh đã bỏ lại gia đình cô, đã không ở cạnh cô lúc cô cần người bầu bạn nhất.
Sau khi ngắt máy, Giản Thù vẫn đứng ngoài bàn công, nhìn đèn đường phía xa như những đốm sao chi chít.
Không có, cho nên tôi muốn thôi miên ký ức thêm một lần nữa, xem có nhớ lại được gì nữa không.
Trần Văn Quang cười nói:
Đội trưởng Phó có biết cô Giản đến đây hôm nay không? Với tình trạng của cô, nếu thôi miên ký ức thì tôi nghĩ có anh ấy ở bên cạnh cô sẽ tốt hơn.
Giản Thù nói:
Không cần, bây giờ tôi có thể tự điều tiết cảm xúc của mình rồi.
…
Hai ngày sau, Giản Thù nhận được điện thoại của Trần Văn Quang nói anh ta đang rảnh, buổi chiều hai người có thể gặp nhau.
Địa điểm gặp mặt là một phòng tư vấn tâm lý.
Vì sao?
Giản Thù thở ra một hơi:
Sau khi anh ta bị định tội, tôi có một giấc mơ, hình như đã nhìn thấy anh ta, nhưng rõ ràng hung thủ đeo mặt nạ, tôi cảm giác… đó không phải là mơ…
Trần Văn Quang hỏi:
Ngoài ra còn chi tiết nào khác không?
Cô bịt chặt miệng, sự sợ hãi phủ xuống khiến cô không thể cử động được.
Hung thủ đeo mặt nạ hề, từ từ chìa tay ra với cô.
Ngay khi đó, có tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
Trần Văn Quang đặt cốc nước xuống, mỉm cười ấm áp:
Không sao, tôi nghe cả rồi. Chuyện tình yêu của hai người quan trọng. Hơn nữa tôi sẽ ở lại đây vài ngày, hôm nay bị ngắt quãng như vậy, muốn lấy lại trạng thái cũng khó. Cô về nghỉ ngơi đi, lần sau chúng ta tiếp tục.
Giản Thù cười:
Cảm ơn giáo sư Trần.
Cô thu dọn đồ đạc, trước khi cô đi, Trần Văn Quang gọi cô lại:
Cô Giản, cô có nhớ được gì từ lần thôi miên vừa rồi không?
Không có gì khác thường, vẫn như lần trước. Nếu thời gian dài hơn một chút chắc sẽ có phát hiện mới.
Trần Văn Quang gật đầu:
Hẹn cô lần sau.
Giản Thù ra khỏi thang máy rồi mà chân vẫn còn run.
Cô hoàn toàn có thể xác định Bạch Trường Châu không phải hung thủ. Trong tích tắc cánh cửa bị đẩy ra, cô đã nhìn thấy anh ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.